Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải là ác mộng, đây là hiện thực, và... nó thật tàn nhẫn. Tôi chạy đến đâu, người ta dán mắt vào người tôi đến đó, họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bĩu môi nhìn tôi khinh bỉ. Tôi sợ hãi đưa tay lên mặt che, vội chạy hết sức vào một con ngõ nhỏ, trước mặt tôi là một cái nhà nghỉ, tôi lao vào trong để thuê một căn phòng. Ở quầy lễ tân, nhân viên bị bộ dạng của tôi dọa cho hết hồn, cũng may là họ không nhận ra tôi mà đưa chiều khóa cho tôi nghỉ chân.
Bước vào phòng, tôi đóng chặt cửa lại, nơi lồng ngực vẫn có trái tim đang đập thình thịch vì sợ. Tôi đóng hết rèm, trước khi đóng rèm tôi còn nhìn qua cửa sổ xem có ai đang theo dõi mình không rồi đóng lại. Sau đó tôi như bị ma đuổi mà leo lên giường chùm chăn kín đầu...
Tôi sợ... rất rất sợ...
Tại sao bọn họ lại làm như vậy với tôi... Tại sao...
Tôi không phải là đĩ, có ai tin tôi không? Có ai nghe tôi thanh minh không? Những lời nói đó vẫn vang vẳng bên tai tôi như đang cấu xé trái tim và thể xác yếu đuối của tôi.
Tự dưng sống lưng tôi lạnh cóng, trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ... Tại sao, bọn họ lại nói như vậy? Tại sao lại nói tôi cướp chồng... Thế rồi như nhận ra điều gì đó, tôi đưa đôi tay run rẩy vào túi quần móc ra chiếc điện thoại, rất nhiều thông báo lũ lượt hiện lên, tôi mở facebook, đập vào mắt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577673/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.