Tôi không muốn nghe nữa, tất cả đã quá đủ đối với tôi. Tôi không muốn bước chân về căn nhà đó một lần nào nữa, tôi không muốn tiếp tục ở lại để nghe thêm những lời nói độc địa và không đúng sự thật về bản thân mình nữa.
Tôi sợ...
Tôi sợ nếu mình cứ ở lại như vậy, tôi sẽ nghe thêm những lời nói còn đắng ngắt hơn cả thuốc..
Tôi đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn mẹ lần cuối, rồi quay lưng bước đi... Khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ dưới chân tôi...
Tôi không phải là con gái ruột của mẹ tôi, thì ra là như thế...
Từ khi bố tôi mất bà đối xử với tôi rất tệ, hóa ra là do không phải cùng một dòng máu. Cũng chính vì thế mà bà đè đầu tôi ra để bắt tôi bán trinh trả nợ cho bà. Dù vậy, tôi vẫn ngu ngốc làm theo lời bà nói, để rồi nhận lại sự tủi nhục như thế này đây...
Tôi rời khỏi nơi tối tăm như địa ngục ấy một cách lặng lẽ, không ai biết, không ai hay, tôi đang đau đến mức nào...
Nơi đó không dành cho tôi, nơi đó không có tình người, nơi đó... lạnh lắm...
Tôi đi lững thững về phía trước, chẳng biết phải đi về đâu, nhưng chỉ cần rời xa nơi đó là được rồi, tôi không muốn phải về đó nữa...
Những lời nói của mẹ và Ngọc cứ vang lên trong đầu tôi khiến tôi khổ sở trong quằn quại, tôi không ngăn được tiếng nấc trong cổ họng mình. Tôi khóc rất to rất to, may là mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577659/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.