- Chó người ta nuôi mấy năm không bao giờ cắn chủ, mày còn không bằng một con chó! Thứ bạn đĩ thõa leo lên giường của bạn thân! Thứ ăn cháo đá bát.
Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, cuối cùng cậu ấy đã không kìm nén được mà buông ra những lời khiến tôi đau thấu xương tủy. Tôi không giận cậu ấy, tôi không có tư cách, tôi giận bản thân mình, tôi ghét cay ghét đắng bản thân mình vô cùng!
Mỹ Hạnh trợn mắt nhìn tôi, khoảnh khắc ấy tôi nhớ mãi, đôi mắt ấy có bao nhiêu thù hận chất chứa, nó như hàng vạn cái gai đâm vào tim tôi. Tôi muốn chạy đến để níu kéo và cầu xin cậu ấy tha thứ, nhưng Mỹ Hạnh nhất định sẽ không nghe, sau khi dứt lời, cậu ấy quay lưng bỏ đi...
- Đừng đi!
Tôi lập tức chạy theo Mỹ Hạnh, tôi vừa chạy vừa khóc, giống như mình đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Ký ức từ những ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường đại học dần hiện lên đầu tôi, tôi gặp Hạnh, một cô gái trong sáng mỉm cười vẫy gọi tôi...
- Chào! Chúng ta cùng tên nhỉ? Tôi là Cao Mỹ Hạnh, còn cậu là?
Những ký ức giữa tôi và cậu ấy cứ lần lượt hiện lên như một dây gai quấn quanh trái tim tôi, tôi sắp mất cậu ấy rồi... Cậu ấy tốt với tôi như vậy, mà tôi lại nối dối cậu ấy. Mỹ Hạnh chưa từng nói dối tôi điều gì vậy mà tôi lại thật tệ hại, tôi ước gì mình đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577655/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.