🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

- Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tao là Vũ Đình Phong. Gọi ông nội mày đến đây nói chuyện với tao!



Lão già kia ôm một bên mặt run rẩy, gương mặt chuyển từ trắng bệch sang tím ngắt, lão lẩm bẩm nói:



- Vũ... Vũ Đình... Phong?



Thế rồi, lão sửng sốt như vừa nhớ ra được thứ gì đó, lão lập tức đứng dậy, bò về phía cửa.



- Mày...mày chờ đấy!



Sau đó lão ta chạy về phía cửa rồi biến mất dạng trong sự nhục nhã, chỉ còn lại tôi và chú...



Tôi nuốt nước bọt, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Chú đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn lạnh tới thấu xương. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt chú lạnh lùng đến thế, cái lạnh toát ra từ người chú như đóng băng trái tim tôi. Hay là do tôi chưa biết hết con người chứ? Khó khăn mãi, tôi mới mở lời.



- Tại sao... tại sao chú lại tới đây?



Chú không rời mắt khỏi tôi, vài ngọn tóc phủ xuống đuôi mắt chú khiến đôi mắt chú thêm phần sắc lạnh.



Chú tiến lại gần tôi, sau đó nở một nụ cười mỉa mai.



- Tôi phải hỏi em mới đúng chứ?





Giọng nói lạnh lẽo như một tảng băng lạnh, tôi càng lúc càng không nhận ra chú, nếu không phải vì gương mặt này, tôi chắc chắn nghĩ đây là một người xa lạ.



Tôi cúi gằm mặt xuống không dám nói gì, tôi đã đủ nhục nhã và ê chề rồi, giờ phút này còn nói được gì nữa chứ?



Được chú cứu, là một sự may

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577605/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bựa Nhân Sát Vách
Chương 37: Đau đến không thở nổi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.