Tôi đưa mắt nhìn về phía đối diện, gương mặt của người phụ nữ kia đã bị che phủ bởi máu và tóc, nhưng đủ để tôi nhận ra... đó chính là mẹ tôi...
Tôi run cầm cập, không một suy nghĩ, chạy ra bảo vệ:
- Các người là ai, sao lại đánh mẹ tôi?
Mẹ tôi nghe thấy tiếng của tôi, liền bấu cánh tay đầy máu vào tay tôi rồi cầu xin.
- Cứu mẹ với... Hạnh ơi...
Đám người kia thấy một màn nhếch môi lên cười:
- Con chó này chơi cờ bạc chỗ bọn tao thua lỗ 1 tỷ, nó mới trả được 500 triệu, mày có tiền trả cho nó thì tao tha, còn không, tao đánh đến chết thì thôi!
Đoàng!
Trong đầu tôi như có một tiếng nổ lớn, nợ tiền? Đến 100 triệu? Chẳng lẽ, mẹ lừa dối tôi... Mẹ nói cái Ngọc bị ốm, hóa ra là...
Tôi như không tin nổi mà nhìn mẹ hét lên:
- Trời ơi! Sao mẹ lại chơi cờ bạc thế này hả mẹ?
Đám đàn ông kia như không chịu nổi nữa tiến đến nói:
- Tao không ở đây nghe chúng mày nói chuyện, tóm lại có tiền không?
Tôi sợ hãi nhìn gương mặt mẹ đang chảy nước mắt ròng ròng, máu hòa cùng nước mắt khiến lòng tôi quặn thắt. Cuối cùng tôi đành móc túi, run rẩy cầm lấy số tiền của Mỹ Hạnh đưa rồi đưa cho bọn họ:
- Tôi chỉ có từng này thôi, các người có đánh chết người thì cũng sẽ bị đi tù. Tôi... tôi sẽ cố gắng sắp xếp trả sau.
Đám người cầm tiền, sau đó nhìn tôi bằng đôi mắt khinh bỉ:
- Mày nghĩ công an bắt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/149037/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.