Sao thế nhỉ?
Đáng lẽ ra sau những việc này, tôi phải ghét lão, phải hận lão, phải đánh lão thừa sống thiếu chết... Nhưng tôi cư xử cứ như vừa bị ngã cây rồi ấy.
Có lần tôi đi học về, nhìn thấy lão, mặt đối mặt, lão chào tôi, toàn thân tôi liền đỏ ửng, tim đập bất chấp nhịp điệu, tôi nhanh nhanh chóng chóng mở khóa rồi chạy tọt vào trong phòng. Cứ như vừa gặp ma không bằng...
Những phản ứng đó là sao chứ?
Chẳng biết nữa... Tự dưng bây giờ, gặp lão mà cứ có cảm giác hồi hộp ấy, mà hình như càng nhìn lão càng đẹp trai thì phải...
Ôi thôi! Tại sao tôi lại nghĩ như thế chứ? Đừng để cái sự biến thái của lão ám ảnh tôi mà!
Tôi cố quên lão bằng việc lên ứng dụng hẹn hò để nói chuyện với người khác. Qua đây, tôi quen một anh chàng tên Đăng, đang là sinh viên năm 4 trường đại học y. Chúng tôi đã nói chuyện được hai tuần, tính tình chàng rất cởi mở và thẳng thắn. Còn rất hiểu tôi nữa, chàng lo cho tôi từng bữa ăn tới giấc ngủ, còn giúp tôi điều chỉnh chế độ sinh hoạt sao cho hợp lý.
Tôi quen Đăng trước khi vụ việc động trời kia diễn ra, dĩ nhiên là lần này tôi không hề bô bô cái mồm cho chú biết khéo hắn lại phá tôi. Mới đầu, tôi rất vui vì khó khăn lắm tôi mới quen được Đăng, hồi trước sau khi mất Minh Huy, tưởng rằng bản thân sẽ không thể quen ai tốt như vậy nữa nhưng may sao vận tôi vẫn đỏ. Sau khi đen đủ đường với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/149019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.