Không lâu sau khi cô trở về phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng di động của cô đang rung trong túi xách đặt trên sàn nhà. Cô nhấc nó ra và cả người cứng lại khi cô nhìn thấy tên em gái cô hiển thị trên màn hình. Hạ thấp giọng xuống, cô đặt điện thoại gần miệng và trả lời một cách thận trọng. “Là em phải không?” “Dĩ nhiên là em rồi”, Nadia nói. “Lúc nào chị mới có thể chuyển tiền cho em? Em có vài hóa đơn cần chi trả”. Nina nghiến răng. “Gã bạn trai của em thì sao? Anh ta hóa ra không phải túi tiền mơ ước mà em đã nghĩ sao?” “Bớt mỉa mai em đi, Nina. Chúng ta đã đồng ý với nhau, nhớ chứ? Nếu chị không làm theo thì em sẽ đến đem Georgia đi để tiến hành những thủ tục nhận nuôi và chị sẽ không bao giờ có thể gặp lại con bé nữa. Nó là sự lựa chọn của chị. Chị có thể gọi điện đến ngân hàng chuyển tiền cho em ngay bây giờ hoặc là chị biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đừng quên, em chỉ cần gọi một cú điện thoại cho ông chồng mới của chị thì mọi bí mật của chị sẽ lộ ra thôi”. Nina biết cô đã rơi vào tình huống không còn đường thối lui. Đã quá trễ để giải thích với Marc cô thực sự là ai. Làm sao anh có thể tiếp nhận tin tức về sự giả dối của cô sau khi anh đã trói buộc bản thân vào cô để trao cho Georgia cái họ của anh? “Nhân tiện, đám cưới diễn ra như thế nào?” Nadia hỏi với sự chế nhạo ẩn bên trong. “Tất cả giống như chị mơ ước chứ?” “Em biết nó không phải thế”, Nina đáp trả. “Trong suốt khoảng thời gian đó chị cảm thấy mình như một kẻ gian trá”. Nadia cười lớn. “Nhưng không vì bộ váy cưới trắng tinh, chị yêu à. Chị là một trong số ít những cô dâu có quyền mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh khiết đó. Thật đáng tiếc khi chồng chị không có hứng thú với chị. Em cá em có thể đưa anh ta vào giường của mình nếu như mọi chuyện đảo ngược lại”. Có điều gì đó trong giọng nói của em gái cô làm Nina đủ khó chịu để cô đáp trả. “Thực ra anh ta có hứng thú với chị”. Tiếng cười thầm nhạo báng của Nadia khiến Nina tức điên lên. “Chỉ bởi vì anh ta nghĩ chị là em thôi. Nếu chị hành động theo tính cách thực của chị thì anh ta chẳng thèm ngó mắt đến chị đâu. Chị quá nhàm chán” Nina cố gắng kìm nén sự tức giận của mình lại. “Chị nghĩ việc em gọi cho chị không phải là một ý tưởng hay đâu. Nếu có ai khác ngoài chị nghe điện thoại thì -” “Em sẽ tiếp tục gọi điện cho chị đến khi nào tiền nằm trong tài khoản của em”, Nadia đe dọa. “Và nếu chị không nhận điện thoại của em, em sẽ cố gắng đáp máy bay về đó ngay”. Nina thở dài cam chịu. “Được rồi. Chị sẽ làm thế. Chị sẽ chuyển tiền cho em”. “Chị là một cô gái tốt [17]”, Nadia thì thầm. “Em biết cuối cùng chị sẽ nghĩ thông mà. Ciao!” [17] nguyên văn: atta girl. Cụm từ này xuất phát từ câu “That is a good girl” Nina chờ cho đến những ngón tay cô ngừng run rẩy trước khi ấn số cần thiết để tiến hành việc giao dịch. Một khi việc đã xong cô cố gắng hết sức để ngủ nhưng cô thấy mình không thể nào thư giản để đi vào giấc ngủ. Nhưng kỳ lạ rằng không phải tiền hay việc cô vừa làm với số tiền đó khiến cô không ngủ được. Cho dù cô đã cố gắng đến thế nào, cô không thể xua đuổi cảm giác về miệng của Marc ra khỏi tâm trí, cái cách mà lưỡi anh lao tới với nhu cầu cấp thiết nam tính bên trong sự mềm mại của miệng cô, khiến cho từng nụ hôn trong quá khứ cô từng nhận được trở nên thật nhạo báng. Marc không hôn cô một cách ngập ngừng hay theo cách thăm dò. Anh hôn cô một cách dữ dội, làm máu huyết cô ngay lập tức bùng cháy lên. Cô vẫn còn cảm thấy tiếng đập thình thịch khi nó chảy trong mạch máu của cô, tim cô đập liên hồi như thể nó không thể duy trì tốc độ mạch đập bình thường. Cô không thể nào phất lờ nhận thức đang lớn dần lên của cô về anh, cái cách anh khiến cô cảm nhận khi anh nhìn cô bằng đôi mắt đen ẩn chứa sự chỉ trích. Mỗi lần cô đều cảm thấy làn da mình phản ứng lại, những sợi lông mềm phía sau cần cổ dựng đứng lên như thể nó chờ đợi anh với tay ra và chạm vào nơi đó. Cô không thể nào tin được sự ngu ngốc của mình. Cô đã phải lòng người đàn ông không có gì ngoài sự căm ghét dành cho cô. Thậm chí nếu anh tìm ra sự thật cô thực ra là ai, cô biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô về việc đã lừa dối anh. Làm sao anh có thể? Cô không phải là mẹ của Georgia. Cô không thể trao cho anh điều mà anh muốn bởi điều anh mong muốn không phải thứ cô có thể trao cho anh. Cô nản chí đấm mạnh vào gối một lần nữa trước khi đặt lưng nằm xuống. Không có hy vọng nào cả. Thứ cô cần là một vài động tác thể dục và quên nó đi. Cô liếc nhìn về chiếc đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường và nhăn nhó khi nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ qua nửa đêm. Đã quá trễ để đi bộ qua tòa nhà. Sau đó cô nghĩ về phòng tập và bể bơi phía dưới lầu và khi hai chân đã rời khỏi cạnh giường cô lại chần chừ. Cô có thể liều lĩnh làm điều đó không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Marc nghe thấy tiếng cô? Cô lục lọi bộ đồ tắm đã bạt màu của mình trước khi cô có thể thay đổi suy nghĩ. Việc đi bơi lúc này là thứ cô cần. Đây là một ngôi nhà khổng lồ và ngoài ra Marc đã hầu như ngủ say rồi. Cô không buồn bật đèn lên, thay vào đó cô đặt thiết bị theo dõi trẻ lên trên khăn tắm đi thơ thẩn thoải mái và trượt xuống làn nước lấp lánh ánh trăng bạc. Những múi cơ căng ra của cô bắt đầu thả lỏng khi làn nước trong mát vây lấy cô, tiếng nước đập vào thành hồ chỉ khi cô bơi hết chiều dài hồ. Cô dừng bơi để buộc lại mái tóc đã bị lỏng ra, chớp chớp mắt để gạt nước ra khỏi mắt, ngước lên và cô nhìn thấy đôi chân nam tính rám nắng đang đứng trên thành hồ. Cô từ từ ngước đầu lên và khóa ánh mắt vào Marc. Anh đứng nhìn xuống cô một lúc lâu trong khi sự thinh lặng vây xung quanh họ. “Có gì không ổn sao, Nina?” anh hỏi. “Cô thấy khó ngủ khi phải nằm trên giường một mình sao?” Cô nghiêng cằm nhìn anh. “Không, thế còn anh?” Ánh mắt anh đang hạ xuống nơi làn nước đang vỗ nhẹ vào ngực cô và cô cảm thấy một cơn run rẩy lướt qua như thể anh đang chạm vào nơi đó bằng những ngón tay của anh. Cô cảm thấy hai núm vú bắt đầu đẩy vào bộ đồ tắm Lycra của cô, làn da trần nơi cánh tay và chân có cảm giác như kiến bò râm ran. Cô cố gắng không nhìn chằm chằm vào cơ thể rám nắng thon gầy của anh nhưng thật khó khi phất lờ vùng bụng phẳng lì của anh, những múi cơ bụng săn chắc và vệt lông đen biến m phía trong quần soóc đen của anh. Cô vươn cổ lên để duy trì ánh nhìn, bụng cô hơi giật lên như bướm đêm vẫy vùng khi anh bắt đầu cúi người trượt xuống hồ bơi. “Anh - anh đang làm gì vậy?” cô bơi lùi lại. “Cô nghĩ rằng tôi đang làm gì?” anh hỏi. Cô quay người để rời khỏi hồ bơi nhưng cô bị trượt chân khi bước lên những bậc thang và thay vào đó cô ngã xuống nước. Cô cảm thấy tay Marc trên eo cô khi anh giữ vững người cô, cơ thể của anh quá gần đến nỗi cô có thể cảm nhận từng múi cơ và cái bụng bằng phẳng của anh khi cô đứng thẳng người. Cô liều lĩnh hít mạnh vào để hơi thở kế tiếp vướng lại giữa cổ họng khi anh quay người cô lại để cô đối mặt với anh. Cô có thể cảm nhận sự lôi cuốn của cơ thể anh, kéo cô lại gần anh hơn nữa, thậm chí cả phần lý trí trong đầu óc cô cũng đã biến mất vì cái ôm của anh. Những ngón tay anh mở rộng quanh eo cô sít chặt lại và một bên đùi cơ bắp của anh đi vào giữa hai chân run run của cô. “Tôi không nghĩ đây là một ý hay”, cô nói, hy vọng anh không để ý đến sự bồn chồn đang nâng lên hạ xuống trong cổ họng cô. “Nó có gì không hay chứ?” anh nói, mắt anh thiêu đốt cô. “Hãy nghĩ về những gì anh phải trả...” Hai mắt cô tránh cái nhìn của anh khi cô cảm thấy bắp đùi rắn chắc của anh tựa gần hơn. Hai tay hướng lên trên giữ lấy bờ vai cô để anh có thể giữ lấy ánh mắt biến đổi của cô, giọng anh thấp và trầm như thể nó đã kéo lê ngang qua đá sỏi. “Cô nghĩ rằng tôi bận tâm đến tiền sao?” Cô làm ướt môi và sau đó cô ước gì mình đã không làm thế khi ánh mắt anh hạ xuống môi cô và nấn ná tại đó. “Đó là một số tiền lớn... và nếu nó gấp đôi lên thì...” Cô nhìn chằm chằm vào viền môi anh, tự hỏi không biết anh sẽ cho phép bản thân mình hôn cô hay không. Chỉ một nụ hôn thôi. Nó sẽ không phá vỡ lời hứa về cuộc hôn nhân không được hoàn tất đúng nghĩa của nó?” Anh từ từ cúi đầu xuống, miệng anh chỉ còn cách bề mặt môi đang rộn lên của cô có một chút. Hai hàng lông mi của cô run run khép lại khi cô cảm thấy bản thân đu đưa về phía anh, cơ thể cô tìm kiếm sự ấm áp rắn chắc của cơ thể anh giống như cục sắt nhỏ bị hút chặt vào miếng nam châm. Ngay lúc sự đụng chạm đầu tiên của môi anh trên môi cô nóng rực giống lửa thiêu, kích thích các giác quan vào biển lửa nhu cầu bùng cháy. Anh cướp lấy bờ môi cô, đầu óc cô trở nên trống rỗng khi lưỡi anh đẩy vào khuôn miệng ẩm ướt của cô một cách kiên quyết, hai cánh tay anh kéo cô vào phần cơ thể đang rộn ràng của anh. Hai tay cô vòng quanh cổ anh, những ngón tay cô vùi vào mái tóc dày của anh, ngực cô sít chặt lại dựa vào ngực anh, những nhức nhối tại nơi đó không là gì so với sự nóng rực giữa hai đùi cô. Cô cảm thấy sự ẩm ướt của nhu cầu mà anh đã đánh thức, sự mềm mại của ham muốn khoái lạc được anh khơi lên một cách âm thầm. Hai bàn tay anh đi đến ngực của cô, định hình chúng qua lớp vải, lòng bàn tay anh bao phủ cô một cách đầy sở hữu, miệng anh vẫn còn áp trên môi cô. Anh đẩy hai dây áo sang một bên, cởi nó ra, đầu ngón tay lướt khắp nụ hoa của c đến khi cô nhức nhối muốn cảm nhận lưỡi anh cũng ở nơi đó. Như thể cô đã nói lớn nhu cầu của cô, anh nhấc miệng khỏi miệng cô và cuối đầu xuống khuôn ngực được phơi bày ra của cô, di chuyển miệng và lưỡi cho đến khi cô không thể đứng vững trên hai chân mình nữa. Anh quay trở lại với miệng của cô, chiếm lấy nó với áp lực hoàn toàn mới như thể nó cùng điệu với nhu cầu nóng bỏng mà anh đấu tranh để kiểm soát. Hai bàn tay cô trượt xuống eo anh, những ngón tay thiếu kinh nghiệm của cô trượt quanh chiếc quần soóc của anh đến nơi đang căng phồng lên, sự khuấy động của anh hướng về phía cô, như thể đang tìm kiếm sự đụng chạm nhẹ nhàng của cô. Anh rên rỉ trong miệng cô khi cô định hình anh, và lần nữa, một cách sâu thêm, khi những ngón tay cô trượt vào trong đi đến nơi đang đập điên cuồng với sự cấp thiết tăng dần. Anh kéo mạnh môi rời khỏi cô và nhìn chằm chằm xuống, đôi mắt đen của anh cháy rực với nhu cầu không thể xoa dịu, ngực anh nâng lên hạ xuống tựa vào ngực cô khi anh cố gắng kiểm soát hơi thở tăng nhanh của mình. “Đó chính xác là những gì cô đã lên kế hoạch phải thế không?”, anh nói xuyên qua hàm răng sít chặt. “Cô muốn làm cho tôi phải thừa nhận tôi đã sai lầm, từng chút một”. “Không phải thế!” Hai bàn tay cô rời khỏi anh, rơi xuống làm nước bắn tóe lên. “Không, dĩ nhiên không phải thế”. Anh lẩm bẩm chế nhạo. “Đó là một trong những mánh lới khác của cô. Bây giờ cô giả vờ mình thật ngây thơ và lần nữa khiến tôi sao lãng động cơ thực sự của cô”. Anh bỏ cô ra và bước lùi lại, ánh mắt anh vẫn còn thiêu đốt cô với sự khinh miệt. “Marc...Tôi...” “Tôi biết cô có khả năng làm được gì” Anh nhấc người lên khỏi bể bơi và quay người lại liếc nhìn cô. “Cô sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi cô bắt tôi phải van xin cô. Đó là điều cô muốn, đúng không Nina? Cô sẽ trả thù việc Andre đã bỏ rơi cô bằng việc làm cho anh trai của nó khuất phục dưới chân cô, dâng tặng cô bất cứ thứ gì cô muốn để đổi lấy cơ thể của cô. Đó là lý do cô không đòi tôi trả tiền phải không? Để khiến tôi nghĩ rằng cô không quan tâm đến tiền bạc nữa trong khi thực tế cô muốn có nhiều hơn thế”. “Nhưng tôi không mong muốn...” “Hãy biến khỏi ánh mắt tôi” anh quát lên. “Đem những lời nói dối cùng với những trò lừa bịp của cô rời khỏi tầm mắt của tôi”. Nina rời khỏi bể bơi với sự tự trọng cao, niềm tự tôn của cô không cho phép anh đe dọa cô bằng cơn thịnh nộ của anh. Cô có thể nói anh tức giận với chính bản thân mình hơn là với cô. Tức giận bởi vì anh muốn cô trong khi tất cả những gì anh nói đều ngược lại. Nhưng cô cảm thấy đó không phải vì vấn đề tiền bạc mà là lòng tự tôn - lòng tự tôn của anh. “Anh không thể ra lệnh cho tôi như thế”, cô nói, đang đứng trước mặt anh. “Tôi sẽ không để anh làm thế”. Có thứ gì đó ẩn hiện trong mắt anh khi anh bước về phía cô một lần nữa. “Cô sẽ không để tôi làm thế sao?” anh nói môi cong lên. “Đúng thế”, cô nói, giữ lấy ánh mắt của anh. “Tôi sẽ không để anh nói chuyện với tôi t đó”. Anh vươn thẳng người, miệng anh mím chặt lại khi anh nhìn xuống cô. “Nói cho tôi biết, Nina, cô sẽ làm thế nào để ngăn tôi lại?” Cô liếm môi, bụng cô hơi run run khi nhìn thấy sự tức giận mãnh liệt trong ánh mắt của anh. “Tôi sẽ nghĩ ra cách”. Anh ngửa đầu về sau và cười lớn lên. Nina bĩu môi và cau mày nhìn anh. “Anh có cách cư xử thật kinh khủng. Tôi cho rằng nó xuất phát từ việc anh có quá nhiều tiền. Anh nghĩ anh có thể bắt mọi người làm theo những gì anh muốn bằng việc viết ra một tấm chi phiếu hay dùng những lời yêu cầu độc đoán”. “Nào, coi nào” anh kéo dài dòng. “Nhìn xem có kẻ lươn ngắn lại chê chạch dài”. “Anh biết rắc rối của bản thân là gì không, Marc?” cô nói, nổi điên lên vì thái độ của anh. “Anh không yêu bản thân mình. Anh cứ khiển trách tôi vì cái chết của em trai anh nhưng tôi có cảm giác rằng anh đang tự khiển trách chính bản thân mình. Tôi có thể trở thành một kẻ để anh khiển trách nhưng tôi sẽ không để anh hăm dọa tôi để làm nguôi ngoai những cảm xúc không chính đáng của chính anh”. Nina ngay lập tức nhận ra rằng cô đã gợi lại nỗi đau đặc biệt của anh. Cô nhìn thấy nó trong đôi mắt đen ánh lên sự tức giận đột ngột của anh và cách hai bàn tay anh nắm chặt lại để xuôi hai bên như thể anh tin bản thân có thể dùng chúng để hạ gục cô. Anh không nói gì trong một lúc lâu nhưng sự yên lặng của anh còn đe dọa hơn bất kỳ lời nói nghiêm khắc nào có thể có, cô nghĩ khi đứng trước anh một cách bướng bỉnh. “Hãy nói cho tôi biết một điều, Nina”, anh nâng cằm cô lên bằng ngón tay kiên quyết. “Nói cho tôi biết tại sao cô lại yêu em trai tôi”. Cô đông cứng lại khi nghe thấy câu nói của anh, đôi mắt cô ánh lên sự kinh hoàng, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực khi cô cố gắng hết sức giữ lấy ánh mắt sắc bén của anh. “Cô yêu nó mà phải không?” anh hỏi lại khi cô không trả lời. Nina hạ ánh mắt xuống tập trung vào những giọt nước vẫn còn đọng lại nơi cần cổ mạnh mẽ của anh. Cô không thể nói dối anh thêm nữa. “Không”, cô nói một cách nhẹ nhàng. “Tôi không yêu anh ta”. Ánh mắt của Marc thu hẹp lại một cách đầy nguy hiểm khi ánh mắt cô quay lại với anh. “Cô là một kẻ lẳng lơ tàn nhẫn. Là một kẻ lẳng lơ mê tiền nhẫn tâm”. Cô nhắm mắt lại để lẫn trốn cơn thịnh nộ của anh. “Nhìn tôi!” Anh tóm lấy cánh tay cô một cách thô bạo và khiến cô run rẩy cả lên. Đôi mắt cô mở to đầy hoảng sợ, bụng cô quặn lại thất vọng vì sự căm thù hiện diện trong ánh mắt của anh. “Cô đã hủy hoại cuộc sống của nó!” Những ngón tay của anh bấu vào cánh tay cô. “Cô đã săn đuổi và hủy hoại nó vì cái gì? Cái gì hả?” anh lặp lại một cách cay đắng. “Marc, tôi cần phải nói với anh -” cô bắt đầu. “Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì cô nói” anh ngắt ngang. “Marc, làm ơn”, đôi mắt cô mờ đi và giọng nói trở nên cầu xin. “Anh không hiểu -” “Tôi hiểu tất cả. Tôi biết cô không vui khi Andre vứt bỏ cô mà không để lại cho cô bất cứ đồng nào. Đó chính là lý do để cô dùng việc đem cho Georgia để đe dọa chúng tôi phải không?” anh nhìn cô phẫn nộ. “Cô chưa bao giờ có ý định từ bỏ con bé. Cô chỉ chơi một trò để cô có thể kiếm thật nhiều tiền từ chúng tôi”. “Tôi chưa bao giờ muốn tiền từ -” “Đừng có nói dối tôi!” anh la lên. “Cô đã cố hết sức thực hiện điều này. À, để tôi nói với cô điều này, Nina”. Anh hạ thấp giọng nhưng không hề giảm sự đe dọa trong lời nói. “Cô có thể có được tiền của cô. Tất cả chúng. Tôi sẽ tăng gấp đôi số tiền cô nhận được vào ngày mai”. Cô chớp mắt nhìn anh trong sự bối rối. “Nhưng mà -” “Tôi đã thay đổi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta”, anh nói. “Tôi quyết định tôi sẽ không giữ những quy tắc mà tôi đã đặt ra nữa”. “Anh không thể làm thế!” Anh nở một nụ cười lạnh lẽo. “Tại sao phải lo lắng như thế, em yêu? Cô đã ngủ với em trai tôi mà không hề yêu nó. Việc ngủ với tôi sẽ không nằm ngoài khả năng của cô đâu, tôi chắc chắn điều đó”. “Tôi không muốn ngủ với anh!” Cô giật mạnh bản thân ra khỏi cái ôm của anh và trừng trừng nhìn anh, chà xát vào hai cánh tay nơi những ngón tay anh vừa ở đó. “Tôi nghĩ chúng ta hầu như có thể nói rằng tôi có chi trả hậu hĩnh cho đặc quyền đó”, anh chỉ ra một cách tàn nhẫn. “Tôi không bán mình”, cô nói. “Tôi không quan tâm anh ném dưới chân tôi bao nhiêu tiền. Tôi sẽ không bán bản thân mình”. “Cô đã từng bán mình mà, Nina”, anh nói. “Cô đã cho nó vào túi mình rồi”. “Tôi không muốn tiền của anh, Marc”, cô tuyên bố một cách mạnh mẽ. “Tôi chưa bao giờ muốn nó”. “Nếu cô không muốn thì tại sao nó không còn trong tài khoản của cô?” anh hỏi. Đôi mắt Nina ánh lên sự tức giận. “Anh đã kiểm tra sao?” Anh gật đầu, nét mặt vẫn kiên định. “Anh làm thế là không đúng!” Nina có thể cảm thấy sự hoảng sợ đập vào ngực cô. Nếu Marc canh chừng cô một cách sít sao như thế thì chẳng bao lâu anh sẽ tìm ra sự thật. Cô chỉ mới chuyển tiền cách đây một hay hai tiếng gì đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh kiểm tra để xem cô đã chuyển tiền đi đâu? “Cô cứ nói rằng cô không muốn tiền vậy thì cô đã làm gì với chúng hả, Nina?” Marc nói, phá vỡ sự thinh lặng. Cô không thể trả lời. Làm thế nào cô có thể nói với anh cái cô thực sự muốn là gì? Cô muốn anh. Cô muốn anh làm cô cảm thấy mình là một người phụ nữ. Cô muốn anh khiến cô cảm thấy mình đáng khao khát, hấp dẫn và quý báu. Cô muốn cảm thấy anh vật lộn với sự ham muốn không thể kiểm soát dành cho cô, chứ không phải dành cho người mà cô đang giả mạo, mà chính là cô, Nina. Cô nín thở khi tay anh chạy xuống cánh tay cô để bao quanh cổ tay cô. “Đây là điều cô thực sự muốn phải không, Nina?” anh hỏi, kéo cô tựa vào anh. “Đây là thứ cô khao khát hơn tiền bạc, nó là thứ mà tôi cũng khao khát cho đến khi tôi có thể suy nghĩ thông suốt về nhu cầu của tôi dành cho cô?” Cô dùng lưỡi liếm lấy môi, con tim cô đao động khi cô nhìn thấy cái cách mà ánh mắt anh lấp lánh nóng bỏng. Đầu anh cúi xuống, hơi nóng từ miệng anh xộc vào phía trong miệng cô, dấy lên ngọn lửa bên trong cô mà cô mong đợi. Cô cảm thấy nó bò t hai chân lên giữa đùi của cô, cảm xúc rộn ràng khao khát của cô dành cho anh chỉ truyền ngọn lửa đi xa thêm. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô một cách một cách cuồng nhiệt, những chuyển động lao tới và đâm vào kích thích cô đáp trả lại theo cái cách mà cô không thể nghĩ đến. Răng cô cắn lấy môi dưới của anh, lưỡi cô tìm kiếm và hai tay níu lấy nơi mà cô có thể giữ anh ở gần cô. Cô nghe thấy tiếng anh rên rỉ, một tiếng gầm gừ nhỏ của nhu cầu nam tính nguyên thủy làm cô cảm thấy sự nữ tính yếu đuối đáng kinh ngạc của mình và sự tác động xa lạ cùng một lúc. Cô cảm thấy bản thân trôi dạt dọc theo dòng lũ nhu cầu quá mạnh mẽ đến nỗi cô không có cách kháng cự lại cho dù cô có muốn như thế. Cái phản ứng hóa học tự nhiên nóng bỏng này nổ lách tách giữa họ ngay từ ngày đầu tiên và nó dường như vẫn thế, mặc cho Marc kiên quyết kháng cự lại cô và rõ ràng Marc không thể làm được điều đó. Bằng chứng dục vọng anh dành cho cô không thể nào phủ nhận; cô có thể cảm thấy cơ thể nam tính rắn chắc của anh tựa sát vào cơ thể mềm mại của cô, miệng anh thực hiện phép màu trên môi cô cho đến khi cô tan chảy như mật ong trong vòng tay anh. Cô cảm thấy hai tay anh trên quai áo bộ đồ bơi của cô tại nơi nó đã trượt ra khỏi bờ vai cô, và sau đó không khí lướt qua làn da ẩm ướt của cô khi tay anh kéo áo cô ra. Hai chân cô run rẩy bước khỏi bộ đồ bơi ướt sủng dưới chân, miệng cô vẫn còn khóa lấy miệng anh, tim cô đập thình thịch với máu huyết sôi sục lên khi anh ấn cô xuống chiếc ghế đệm gần nhất. Anh nằm đè lên cô một cách nặng nề, hai chân anh bẫy hai chân cô lại, sức nặng của anh trên cơ thể cô. Cô bắt đầu bám lấy quần soóc của anh nhưng anh đã gạt tay cô sang một bên khi anh tự giải quyết nó. Cô há hốc miệng ngạc nhiên đầy mong đợi khi cô cảm thấy anh tựa vào cô, chiều dài mạnh mẽ trơn mượt như sa-tanh tìm kiếm lối vào cơ thể cô với sự liều lĩnh tuyệt vọng mà cô có thể cảm thấy sâu bên trong cô. Anh lao về phía trước kèm theo tiếng rên rỉ sâu trong yết hầu nhấn chìm tiếng khóc đau đớn của cô khi anh xé rách tấm màn bảo vệ sự trinh trắng của cô. Cô hít sâu vào và cô cố gắng không hét lên lần nữa khi anh đâm sâu vào, nhưng cơ thể cô phản kháng lại sự xâm nhập đó và cô không thể nào kìm lại tiếng rên không thoải mái. Nước mắt chực trào ra, cô cắn lấy môi ngay khi nó thoát ra, nhưng đã quá trễ. Marc ngừng chuyển động, nhấc cơ thể khỏi cô, ánh mắt nhìn xuống, lông mày díu lại gần như thu hẹp khoảng cách giữa đôi mắt đen như màn đêm của anh. Đôi mắt cô mờ lệ và hàm răng cắn sâu vào môi hơn. “Cristo [18]”anh rên rỉ và rời khỏi cô bằng một chuyển động. [18] (Tiếng Ý) Chúa tôi Nina nhắm mắt lại, cơ thể cô cảm thấy lạnh lẽo khi thiếu đi hơi ấm của anh. “Nina...Tôi -” “Làm ơn đừng nói bất kỳ điều gì” Cô bò để đứng lên mà không nhìn anh và với lấy khăn lông của cô. “Tôi chắc chắn phản ứng của cô là do cô đã gặp khó khăn khi sinh ra Georgia” anh nói, giọng anh dứt khoát và không chút cảm xúc. Cô cuốn chiếc khăn lông quanh cơ thể mà không nhìn đến anh. “Nina?” “Tôi không muốn nói về nó”. “Chúng ta phải nói về nó, cho dù cô có thích hay không. Tôi cần phải biết”. “Anh cần biết cái gì chứ?” Cô quay lại nhìn anh. “Anh muốn nghe Georgia đã sinh ra như thế nào sau 15 tiếng đồng hồ lên cơn co dạ con mà không hề có sự hiện diện của cha con bé gần bên? Về việc cha con bé đã từ chối nhận sự tồn tại của nó như thế nào sao? Đó là điều anh muốn biết phải không?” Marc nhìn cô chằm chằm, tất cả những lời buộc tội của anh đã biến mất dần đi. “Anh không có quyền chỉ trích tôi”, cô tiếp tục. “Anh có biết việc mang thai và sinh con một mình nó như thế nào hay không? Anh biết không?” Anh hít sâu vào và thở ra. “Không, tôi không biết. Cô nói đúng. Tôi không có quyền chỉ trích cô”. “Georgia cần một người cha và tôi... ý tôi là tôi cần một ai đó giúp tôi đem con bé vào thế giới này, nhưng em trai anh không hứng thú”. “Nó không kế hoạch có con với cô”. “Vậy thì sao chứ?” cô hỏi. “Cho dù vì nguyên do gì khi một được bé được hình thành, cả cha và mẹ của nó phải đều mong chờ nó sinh ra một cách khỏe mạnh. Ngoài ra, tai nạn có thể xảy ra chứ” Cô trao cho anh cái nhìn chua cay và nói thêm. “Ngay lúc nãy tôi cũng không nhìn thấy anh sử dụng biện pháp bảo vệ”. “Tôi đã không... Cô biết đó...” anh kéo dài câu nói, hai má ửng đỏ lên. Cô nhướng hai mày lên. “Chắc chắn anh biết rõ điều đó phải không? Mỗi lần xuất tinh gồm hàng ngàn tinh trùng. Anh có thể cũng sẽ rơi vào vị trí tương tự như em trai anh”. “Nếu đúng thế, tôi đã chuẩn bị để chịu trách nhiệm về việc mình làm. Nếu chúng ta có con tôi sẽ không vứt bỏ cả hai”. “Cho dù anh kinh tởm và hầu như không muốn nhìn thấy tôi hay sao?” Anh nhìn cô mà không hề nao núng. “Tôi sẽ đặt những cảm xúc cá nhân sang một bên nếu cần”. Nina cảm thấy con tim sít chặt lại đau đớn vì lời nói của anh. Anh không giống như em trai mình, kẻ tìm lấy sự vui vẻ cho bản thân và bỏ đi mà không hề liếc mắt nhìn lại. Cô biết Marc sẽ thực hiện lời anh đã nói ra, thậm chí anh có phải trả giá vì nó. Cô ước gì mình có thể nói sự thật với anh! Cô quay người đi trước khi anh có thể nhìn thấy sự khao khát trong ánh mắt của cô. “Tạm gác chuyện này lại đi. Tôi không có kế hoạch mang thai”. “Nếu nó xảy ra...” Anh cào tay qua mái tóc khi anh xem xét viễn cảnh. “Cô sẽ nói với tôi chứ?” Cô nhìn anh trong chốc lát. “Tôi sẽ làm thế”. Anh dời anh mắt khỏi cô trước. “Tôi sẽ kiểm tra Georgia. Cô nên đi ngủ đi. Trông cô có vẻ... kiệt sức lắm rồi”. Cô định mở miệng để chối bỏ nhưng dừng lại khi cô nhận ra đó là sự thật. “Cám ơn anh”, cô nói một cách nhẹ nhàng và đi về phía cửa. “Nina?” Giọng nói của anh dừng cô lại và xoay người lại đối mặt với anh. “Vâng?” Mắt anh gần như không nhìn vào mắt cô. “Tôi xin lỗi”. Tay cô đặt trên nắm đấm cửa bỗng rơi xuống. “Về cái gì chứ?” Anh kéo ánh mắt hướng về phía cô với sự cố gắng. “Tôi ước gì mình biết được sự thật về việc Georgia sinh ra”. Cô trao cho anh nét mặt hơi nhăn nhó buồn bã và với tay đến nắm đấm cửa “Tôi cũng ước gì anh đã thế. Anh không thể hình dung nó thế nào đâu”. Marc mở miệng định gọi cô trở lại nhưng cửa đã khép lại, khóa anh lại bên trong với tội lỗi của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]