Kho vàng 
Fris, trong bộ com-lê chật căng mua ở thành phố chẳng hợp tí nào với khổ người to béo vạm vỡ của gã, vừa ra tỉnh về đang khoe khoang với Ludwig những thứ hàng mới sắm. Căn phòng nhỏ bé của gã trông giống như một cửa hàng bán đủ thứ linh tinh. 
- Đây, cậu ngồi xuống chiếc ghế này mà xem. 
Ludwig ngắm nghía chiếc ghế bành đệm nhung vừa cao vừa hẹp làm bằng một thứ kim loại bóng nhoáng, rồi ngồi xuống. 
Fris loay hoay làm gì đó ở phía sau, bỗng chiếc ghế tụt hẫng xuống. Ludwig hốt hoảng túm lấy hai tay dựa, hai chân chỏng lên trời. Fris và vợ con gã phá lên cười. 
- Ngộ nghĩnh chưa! Cái ghế này tuy đắt nhưng thú lắm. 
Thì ra đó là chiếc ghế của hiệu chữa răng. 
Ludwig bò ra khỏi ghế và tiếp tục ngắm nghía: 
- Thế còn cái gì đây? Bóng bi-a à? Cậu mua làm gì. 
- Để cho cháu nó chơi thay bóng cao su. Cậu xem, chúng nhẵn bóng, đến tớ cũng mê nữa là. Còn cái kèn đồng này, cậu xem xem. 
Fris chìa chiếc kèn đồng to tướng ra: 
- Thấy chưa, cứ là bóng nhoáng lên? Mạ vàng mà lại. Tất nhiên tớ còn mua quà cho bà xã nhà tớ nữa: ô này, nhung may váy này, áo lông cáo này. 
Ludwig xem chiếc kèn: 
- Cậu biết thổi à? 
- Tớ sẽ học thổi. 
- Cậu mua kèn, còn mình thì mua dương cầm. Con gái mình sẽ học đàn. Món ấy hơn đứt kèn đồng của cậu rồi. 
- Dương cầm thì ăn thua gì? Tớ còn để một cái này ở ngoài bến tàu cơ. Tớ sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-mi-vinh-cuu/129511/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.