- ra vậy
- không chỉ Thanh mà cả nó và mọi người ở đây đều gật gù vỡ lẽ (trừ mẹ nó)
- thế ra cô bé mày làcon gái ông sao? Hẳn nào bản lĩnh cũng không nhỏ
- bác sĩ Phương cười nói.
- phải. Tôi rất tự hào về cô con gái cưng này. Thôi ông khám cho con gái tôi đi. Khám cho cẩn thận không ông biết tay tôi
- ba trần dọa nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.
- dạ tuân lệnh thưa đại tá Khương haha...
- bác sĩ Phương hùa theo đùa cợt.Sau 1 hồi khám lại cho nó bác sĩ phương nhìn bố nó nói
- tình hình của cháu nhà đã ổn, chỉ cần để cô bé ít vận động để tránh đụng đến vết thương bên vai trái là được. Cần kiêng 1 tuần để xương liền lại ( ahaha.. t/ g chém, chả biết có liền đc k hề hề)
- được rồi. Cảm ơn ông bạn già
- bố nó nói.
- ừ không có gì. Thôi để cháu nó nghỉ ngơi tôi và ngài đại tá đây ra đây tâm sự " tình cũ" chút chứ nhỉ
- bác sĩ phương nói đùa.
- được.
- bố nó hưởng ứng vui vẻ.
- ơ. Con chó nhà ai ai lại vào đây thế này. Chết thật mấy ông bảo vệ làm thật trểnh mạng. Bảo...,
- ấy. Con cún của cháu. Bác đừng bắt nó rangoài
- nó vội lên tiếng ngăn bác sĩ Phương gọi bảo vệ vào tống cổ con My ra ngoài.
- oh. Của cháu sao? Vậy được rồi. Cháu nghỉ ngơi đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-lanh-nhat-di-va-lay-anh-nha/2886546/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.