Mọi người đang cổ vũ cho Bách thấy sự việc như vậy liền đông cứng lại mọi hoạt động nhìn hướng Dịu chạy đi và lại nhìn Bách đang thẫn thờ như cái xác không hồnngồi kia mà thấy thương sót. Bọn hắn và bọn nó thấy vậy cũng rất buồn liền đi lại anủi.
- không sao đâu anh. Chắc do bất ngờ quálên nó chưa thể chấp nhận. Có lẽ nó đang suy nghĩ - nó đi lại vỗ vai Bách an ủi.
- phải đó. Anh đừng nhụt chí - Lộc cũng anủi khẽ động viên.
-.........
- anh Bách. Anh đ......
- kệ anh ấy. Có lẽ anh ấy cần 1 khoảng yênlặng để bình tâmBỗng Bách bâtn dậy chạy nhanh đi làm bọn nhỏ lo lắng gọi với theo, chưa hết câu liền bị hắn ngăn lại- ờ có lẽ vậy. Ta vào lớp thôi - Hữu lên tiếng và cả đám ủ rũ kéo nhau vô lớp.
Vô lớp không thấy Dịu bọn nó lo lắng lắm đã vậy Bách cũng không thấy luôn làm bọnnó không thể tập trung học hết 2 tiết cuối.
Về Dịu, cô nhất thời không biết làm sao, Bách làm vậy cô thật sự rất cảm động, cô ngay lúc đó muốn ôm chầm lấy anh mà nhận lời nhưng lại nghĩ đến cảnh nó ngã từtrên cầu thang xuống đầu đầy máu rồi lại sự việc cô được biết rằng nó xém bị đâm chết liền sợ hãi không giám nhận lời mà chỉ biết bật khóc mà chạy đi. Cô yêu anh nhiều lắm nhưng cũng sợ sự việc đó rất nhiều, có hay không cô làm vậy là đúng? Nhìn anh đau đớn tuyệt vọng thì con tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-lanh-nhat-di-va-lay-anh-nha/2886396/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.