- "Anh có thể không ăn kia mà!"
Cô tò mò hỏi.
- "Là bởi vì em gắp, hơn nữa cũng xem như lời xin lỗi chuyện hôm nay."
Hắn trả lời bâng quơ.
Hạ Hiểu Di khẽ nhìn hắn rồi rất nhanh sau đó tập trung vào việc đang làm.
- "Lần sau nếu như anh không ăn được những gì nữa thì cứ nói."
- "Em quan tâm nhiều như thế khiến tôi lại nảy sinh ảo tưởng đó có biết không."
Hắn bật cười tự giễu cợt bản thân mình xong cũng cầm lấy lọ thuốc tự thân làm lấy.
- "Tôi tự làm được rồi, không phiền em nữa!"
Hạ Hiểu Di nhìn người đàn ông tâm trạng thất thường này trong lòng không khỏi khó chịu, tại sao hắn phải luôn luôn bày ra bộ dạng khó ưa như thế, chẳng bao giờ dùng lời lẽ ngọt ngào. Rồi đột nhiên lại nhớ đến câu nói tối hôm đó, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc khó tả.
- "Em cứ ngủ trên giường đi, tôi sẽ sang sofa."
Hắn nói.
- "Không cần đâu, chúng ta ngủ cùng đi."
Từ Di Trạch cũng ngỡ ngàng trước lời nói này, nhưng cũng không thắc mắc nữa.
Tối đó cả hai mỗi người một góc, yên lặng nhìn lên trần nha mặc dù trong lòng cả hai đều chứa nhiều tâm sự.
- "Hôm đó anh nói..."
- "Chỉ là cơn giận nhất thời thôi, không đáng bận tâm đến."
Từ Di Trạch trầm giọng cất ngang lời cô.
Hóa ra lại chỉ có mỗi cô bởi vì lời nói mà hắn cho là nhất thời mà canh cánh trong lòng, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ những thứ linh tinh. Hạ Hiểu Di mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-bien/276809/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.