“Thầy hóa học, Huyên! Ngay cả các người cũng...”
Đậu Dã Tầm cảm thấy tâm hồn của mình bị đả kích.
Cậu không muốn cùng ở cùng với mấy kẻ điên này nữa, xoay người thật nhanh rời khỏi lầu thí nghiệm.
“Tôi cũng về.”
Sliver Thất Lãng giơ tay phất tay về hướng bọn họ, trước khi rời đi còn cố ý cười một chút với Lục Mẫn Huyên.
“Ừ, tạm biệt.” Lục Mẫn Huyên đáp lại cậu ta một nụ cười.
Hứa Thiên Hạo: “...” Đột nhiên cảm giác chưa đánh đã nghiện là xảy ra chuyện gì?
Cậu ta mới vừa rồi là cố ý đang phóng điện với Lục Mẫn Huyên.
“Thầy một hồi nữa còn có tiết, cũng đi trước.”
“Tạm biệt thầy.”
Lục Mẫn Huyên lễ phép cúi người chào, sau khi thầy hóa học rời đi, trên hành lang cũng chỉ còn lại có hai người Hứa Thiên Hạo và cô.
“Hứa Thiên Hạo, tay anh có đau không?”
Đối phương dù sao cũng là thần tượng của mình, Lục Mẫn Huyên thật không cách nào nhịn được mà không đau lòng.
“Đã nói rồi, không sao.”
Hứa Thiên Hạo vừa nói, tay hơi giấu ra sau, xoay người rời đi.
“Kì lạ! Tay anh rõ ràng bị thương!”
Lục Mẫn Huyên nhanh hơn một bước ngăn trước mặt cậu, đỏ mặt thở nặng nề nhìn cậu.
“Bây giờ ở đây không có người khác, anh không cần lo lắng bị người khác thấy, làm bộ không quen biết tôi!”
Cô nói, giống như là để chứng minh thứ gì vậy, kéo tay anh.
Trong nháy mắt hai tay đụng nhau kia, Hứa Thiên Hạo không khỏi nhíu lông mày đẹp mắt lại.
“Anh xem, lòng bàn tay anh cũng đỏ lên rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet/1745139/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.