""Cạnh cạch". "cạch cạnh".
Tiếng chiếc xe đạp rên rỉ càng ngày càng nhiều thêm.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của cậu nam sinh.
Sau khi rẽ vào hai ngõ nhỏ rồi phóng ra đường cái, cuối cùng chào đón họ là một con đường xuống dốc cao chót vót.
"YAA.A.A..! Thật tốt quá…lại được tự do rồi!" Lục Mẫn Huyên sung sướng thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi thật quá nguy hiểm." Hứa Thiên Hạo cũng thôi không đạp xe điên cuồng nữa.
Mặc cho chiếc xe chạy thẳng xuống phía dưới, cảm nhận được làn gió xuyên qua cánh tay, mang đến cảm giác mát mẻ trong ngày hè.
Tóc mái của anh bị gió thổi dựng ngược lên, để lộ ra vầng trán trơn bóng vô cùng hoàn hảo, áo sơ mi trắng và tai nghe dắt trên nút áo cũng bay phần phật hòa vào làn gió.
"Đúng rồi, bình thường anh gặp phải người hâm mộ đều điên cuồng như vậy sao?" Lục Mẫn Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm lấy anh hỏi.
Bóng dáng những người kia đã trở nên rất nhỏ bé, sắp biến mất không thấy nữa.
"Đương nhiên không phải. Chỉ là một bộ phận nhỏ, phần lới người hâm mộ vẫn có lý trí.""
Hứa Thiên Hạo đưa tay lên vuốt lại tóc, nheo mắt trả lời.
"Nếu ai cũng như vậy, ngôi sao không thể nào sống tiếp được nữa.""
"Nói cũng phải, có điều lần sau anh đi ra ngoài nhớ kỹ phải mang theo mũ với khẩu trang nha.""
Lục Mẫn Huyên cũng không muốn gặp lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
"Ừ."
Hứa Thiên Hạo đeo tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet/1745132/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.