Sau khi An Ôn nhận được điện thoại, hỏa tốc chạy tới.
Khi bà thấy trên giường bệnh một gương mặt tái nhợt, vóc người gầy yếu càng làm cho bà đau lòng không dứt.
"Tĩnh Thi, làm sao con lại ngu như vậy?" bà nắm lấy tay Lãnh Tĩnh Thi, đau lòng nói.
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, thanh âm mềm yếu vô lực, nhẹ nhàng kêu: "Mẹ... Mẹ đã đến rồi."
Liếc mắt nhìn một cái, nước mắt của cô liền ào ào tuôn rơi.
"Mẹ ở đây, không cần lo lắng, Khải một hồi sẽ đến! Có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ giúp con làm chủ!" An Ôn cam kết nhìn cô, rất bảo đảm nói.
"Mẹ, Khải không quan tâm con... Anh ấy không quan tâm con nữa, con nên làm gì bây giờ... Trừ cái chết con không thể nghĩ tới chuyện gì khác... Tại sao muốn cứu sống con? Tại sao?" Nháy mắt một cái, nước mắt liền chảy tràn, thật làm cho đau lòng người khác.
"Nha đầu ngốc, đừng khó chịu, thân thể của con vẫn còn chưa khôi phục, không thể thương tâm như vậy được, mẹ vẫn đang chờ được bồng cháu đây, mau nín khóc đi!" Bà đưa tay ra lau nước mắt cô đang chảy ra.
"Mẹ... Làm sao lại đối với con tốt như vậy? Con thật sự là không biết muốn lấy gì hồi báo mẹ đây?"Cô nhu nhược trong thanh âm lộ ra một cỗ ủy khuất cùng cảm động.
"Làm con dâu của mẹ chính là hồi báo tốt nhất, sau đó sinh cho mẹ một đống tôn tử mập mạp đáng yêu!" Bà yêu thương khuyên nhủ.
"Nhưng là... Nhưng là Khải yêu Tiểu Mễ...Anh ấy nói muốn chia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/1253254/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.