Tô Tiểu Mễ quả nhiên cũng không có đoán sai, Lâm Khải đáp ứng cô một cách sảng khoái như vậy nhất định có tâm tư khác. Khi hắn lái xe vào một con đường khác, cô mới biết hắn nói chở cô về nhà là nhà nào.
"Em nói về nhà cũng không phải là nhà của anh nha?" Cô nhìn hắn, trong lòng có một chút xung động muốn đập bẹp hắn.
"Em cảm thấy có gì khác nhau sao?"Hắn trêu chọc hỏi ngược lại, trong đôi mắt lộ ra tia cười, mà tay của hắn cũng thật chặt duỗi tới, cầm lấy đôi tay tuyết trắng nhỏ bé của cô.
Tô Tiểu Mễ co rúm tay một chút, hắn không có buông ra ngược lại cầm thật chặt, hình ảnh như vậy mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lần này, lại làm cho lòng cô dấy lên chút vui sướng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình mật ý không kìm hãm được, Tô Tiểu Mễ chợt bừng tỉnh, nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải lý trí.
"Em còn tránh anh đến lúc nào?" Hắn dẫm thắng xe, dừng trên con đường nhỏ vắng lặng, nắm tay của cô đặt lên môi của mình. "Em muốn cám ơn anh!" Vô luận như thế nào, lời cám ơn cô nhất định phải nói.
"Anh không cần em cám ơn!"
"Vậy anh muốn cái gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
"Anh muốn con người của em!"Hắn thiển thiển cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt ở ngực trái cô, trầm thấp nói: "anh còn muốn cả tâm hồn em nữa!"
Tô Tiểu Mễ cười nhạt "Em dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/1253250/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.