Tay Lữ Tình nhẹ nhàng hạ xuống, bình tĩnh nói: "Lão Phan vào năm năm trước cũng đã rời đi."
Lâm Tuấn Thiên ngẩn người một chút, giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại "Thì ra là như vậy, không trách được... Mới năm năm, liền không chịu được tịch mịch, muốn tìm tình nhân cũ ôn chuyện?"
"Tuấn Thiên, ông còn hận tôi, phải không?"
"Hận?" Ông lạnh lùng hừ nhẹ nói: "Bà cảm thấy bà đáng để tôi hận sao?"
"Tuấn Thiên, ông không nên như vậy, có được không? Rất nhiều chuyện ông cũng biết, không phải do tôi muốn như vậy, năm đó tôi cũng là vạn bất đắc dĩ."
"Vạn bất đắc dĩ? Lời này thật đúng là một lời giải thích hay ho, dĩ nhiên, tôi không thể mua cho bà áo khoác ngoài xinh đẹp, kim cương đắt giá, nước hoa quyến rũ... Càng không thể cho bà biệt thự, xe hơi thể thao... Cho nên bà vạn bất đắc dĩ cũng là có tình có lý nha."
Ông nhìn bà, trong mắt lóe qua một tia thù hận, ông hận bà phản bội lời thề "ngoài ông ra thì không gả cho ai khác". Phụ nữ một khi đã thay lòng so với đàn ông còn đáng sợ hơn, Lữ Tình như thế, An Ôn cũng như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tôi thừa nhận, năm đó tôi từng ham hư vinh, nhưng hơn nữa là tôi muốn cứu vãn gia đình mình, tôi phải gả cho lão Phan mới có thể cứu được bệnh của ba tôi, mặc dù ông ấy cũng không thể sống qua năm năm, nhưng dưới tình huống như thế, làm con, tôi không thể bỏ mặc."
"Ba của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/1253238/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.