Bên trong bệnh viện, Lãnh Tĩnh Thi khoác tay Lâm Khải, nhẹ nhàng dựa vào hắn.
"Khải, không cần lo lắng, em tin ba sẽ tham dự, ông cũng sẽ tha thứ cho anh!" Cô ôn nhu nói xong, tay nhỏ bé truyền đi sự ấm áp của mình, không ngần ngại chút nào đem ba Lâm Khải gọi là ba.
"Ừ, anh chỉ hi vọng ông không hận anh, nhưng là đối với những gì anh đã làm với ông, anh không hối hận." Trong lòng Lâm Khải có một chút an ủi, Lãnh Tĩnh Thi rất hiểu về điểm này, đối với chuyện gia đình của hắn không hỏi nhưng giống như cái gì cũng hiểu
"Em ở bên ngoài chờ anh, anh muốn một mình nói chuyện với ba." Lâm Khải dừng bước, đối với chuyện trong nhà mình, hắn cũng không hy vọng Lãnh Tĩnh Thi biết nhiều, loại cảm giác kỳ quái này hắn không biết là tại sao, nhưng hắn chính là không muốn nói với cô.
Thân thể Lãnh Tĩnh Thi có một chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền chậm lại, điềm đạm nói: "Ừ, được rồi! Vậy em ở bên ngoài chờ anh, không nên cùng ba làm loạn!"
Thân thể Lâm Tuấn Thiên đã khôi phục được khá nhiều, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Khải nhìn người ba chưa từng gần gũi của mình một lúc, phát giác ông đã già đi rất nhiều, hắn không khỏi nhớ lại tới lúc hắn lên 6 tuổi, ba dẫn hắn dự thính các loại hội nghị cao cấp. Tuổi thơ của hắn không giống với con cái của những gia đình bình thường đơn giản vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/1253180/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.