Ngày thứ hai, cô lại ói lần nữa, hơn nữa cái cảm giác muốn ói này...cảm giác càng ngày càng thường xuyên, cái loại dự cảm mãnh liệt của trực giác này cũng khiến cho cô càng ngày càng bất an.
Ngày thứ ba, cô nói một tiếng với tiếp tân trước đài, xin nghỉ nửa ngày một mình đi bệnh viện, vô luận kết cục là cái gì, cô không muốn thống khổ dưới sự giày vò này nữa.
Cuối cùng kết quả của bệnh viện, lại làm cho cô khóc không ra nước mắt, ngoài dự đoán nhưng trong ý nghĩ.
"Tô tiểu thư, con của cô đã được mười tám ngày." Khi bác sĩ nói cho cô biết kết quả, Tô Tiểu Mễ chậm chạp không hồi hồn, chỉ cảm thấy khó chịu, không nhịn được lại muốn ói.
"Bác sĩ, vậy tôi phải làm sao?" Tô Tiểu Mễ cảm giác mình hỏi lời này ngây thơ muốn chết, nhưng thật ra trong lòng cô hoàn toàn mất phương hướng, cô chưa có ý định muốn sanh con, càng không muốn làm người mẹ đơn thân.
"Nếu như cô muốn sinh ra thì phải dưỡng thai thật tốt, còn nếu không muốn liền giết đi, hẹn thời gian tới bệnh viện phẫu thuật." Lời của bác sĩ có chút lạnh lùng, có lẽ là đã thấy qua nhiều trường hợp kiểu này rồi.
"Con của tôi khoẻ mạnh chứ?" Tô Tiểu Mễ như nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Bởi vì lúc trước tôi không biết mình mang thai, mấy ngày trước vừa mới uống thuốc tránh thai."
Sau khi nói xong, Tô Tiểu Mễ cũng không dám nhìn thẳng mắt bác sĩ.
"Xem tuổi cô cũng không còn nhỏ, sao lại mơ hồ như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/1253170/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.