Trời hơi sáng.
Khanh Vân bị một trận rung động trên người làm bừng tỉnh, đầu xù lông của Nhiếp Thần Uyên đang ở bên gáy y động động, hô hấp nóng rực phun bên tai y.
"Bảo bối? Tỉnh?"
Y nhắm mắt hừ nhẹ một tiếng, sau khi cùng Nhiếp Thần Uyên ở bên nhau, người này đối loại chuyện vận động này nhiệt tình yêu thương đến làm người giận sôi gan. Từng ngày qua, tuy thân thể Khanh Vân mạnh mẽ cũng có chút ăn không tiêu.
Y ngáp một cái, duỗi tay sờ di động ở đầu giường nhìn thời gian.
Mới 5 giờ sáng.
Hung hăng nhắm mắt lại, y mới ngủ không đến hai giờ! Khanh Vân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhấc chân đá Nhiếp Thần Uyên xuống giường.
"Bùm" một tiếng, Nhiếp Thần Uyên lôi kéo chăn ngồi trên sàn nhà, vẻ mặt mộng bức: "Làm sao vậy, thân ái?"
"Cút." Khanh Vân nhìn dấu vết trên người mình, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười, "Từ hôm nay trở đi, cho đến lúc đại hội cổ võ kết thúc, cút về phòng anh đi!"
Nói quăng một cái gối ôm vào bộ phận đang cực kì tinh thần của Nhiếp Thần Uyên. Nhiếp Thần Uyên bị quăng kêu lên một tiếng, tuy gối ôm rất mềm, lực đạo của Khanh Vân cũng không lớn.
Hắn không rảnh lo chuyện khác, đứng dậy lôi kéo khăn trải giường liền hỏi: "Thân ái em đừng nói giỡn, từ bây giờ đến đại hội cổ võ còn hơn một tuần, em để anh ngô......"
"Phanh" đến một tiếng, cửa phòng đóng lại trước mặt Nhiếp Thần Uyên.
Đêm hôm ấy, toàn bộ Nhiếp trạch đều nghe được tiếng kêu rên của thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-xuyen-thanh-tieu-kha-ai/1716729/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.