Phương Nho ngủ li bì trong sáu giờ, Nguyên Triệt cũng ở bên cậu chừng đấy thời gian. Khi tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.
Phương Nho đã nhiều ngày không được thư giãn như vậy, cậu tẩy rửa một chút rồi thư thả kéo Nguyên Triệt ra khỏi phòng kiếm cái ăn. Lúc này ông ngoại không nói gì, đại khái là thấy biểu hiện của Nguyên Triệt không tồi.
Hai người trước tiên ăn cho no bụng, sau đó cùng nhau chầm chậm đi dạo dọc bờ sông, thưởng thức phong cảnh của trấn nhỏ. Nơi này tĩnh lặng và xinh đẹp, đầy lãng mạn, Nguyên Triệt nắm tay Phương Nho, vẻ mặt thản nhiên, khi thì nghiêng qua nhìn cậu, hầu hết là lẳng lặng nghe cậu giới thiệu về vùng này.
Gió nhè nhẹ thổi mang theo hương thơm ngát của cỏ cây cùng khí trời lành lạnh. Tóc cậu khẽ bay bay, đôi mắt sáng ngời, thanh âm như tiếng nhạc cụ cổ điển, khí chất ôn nhu mang theo vài phần dương quang. Một Phương Nho như vậy khiến lòng Nguyên Triệt ngưa ngứa, cảm giác nhìn bao lâu cũng không đủ.
Đi đến một quảng trường, vừa vặn gặp được một đám người đang biểu diễn, vài đôi phụ huynh mang con cái đến chơi đùa. Phương Nho mua mười mấy quả bóng bay, lôi kéo Nguyên Triệt cùng mình phát cho những em bé có mặt ở đó. Không cần biết các bé là ai, không cần khách sáo, cậu chỉ cần nhận lại niềm vui là đủ.
Nguyên Triệt chưa từng làm mấy hoạt động dư thừa này. Nhưng từ khi Phương Nho bước vào cuộc đời của hắn, thì hắn đã được trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-xin-dung-nong-nay/3229024/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.