“Ông ngoại! Con về rồi!” Phương Nho bỏ hành lý xuống, ôm lấy ông lão đang tưới hoa tại hoa viên.
“Tiểu Nho!” Ông vui vẻ: “Sao lại bất ngờ trở lại thế này?”
“Con nhớ ông mà!” Cậu làm nũng.
“Vào nhà rồi nói!” Ông lão kéo cậu vào trong nhà.
“Gần đây ông có khoẻ không?” Phương Nho bưng trà mình tự pha cho ông, quan tâm hỏi han.
“Rất tốt, ông chí ít còn khoẻ đến mấy chục năm nữa!” Ông ngoại vui sướng hỏi: “Còn con thì sao? Ở bên nước Z thế nào? Làm việc tốt chứ?”
“Vâng… cũng tàm tạm ạ…” Cậu hấp hé miệng, muốn nói rồi lại thôi.
“Sao thế? Gặp khó khăn à? Nói cho ông ngoại biết!” Ông ngoại hoà ái tươi cười khiến lòng cậu dâng lên sự lo lắng.
Cậu đột nhiên ôm lấy ông, nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, con đang yêu một người…”
“Hả?” Ông vui mừng: “Là cô gái thế nào? Có cơ hội đưa cô ấy đến đây cho ông nhìn một chút, ông ngoại muốn lên chức cụ từ rất lâu rồi!”
“Không… không phải là nữ ạ…”
“Cái gì?” Ông ngoại tựa hồ không nghe rõ.
Phương Nho ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con chính là yêu một người đàn ông!”
Ông lộ ra thần sắc giật mình, một lúc lâu không nói gì.
“Ông ngoại? Ông tức giận sao?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Ông thế nào lại sinh khí?” Ông ngoại xoa đầu cậu, thở dài: “Chỉ cần con hạnh phúc, nam hay nữ ông sẽ đều không so đo…”
“Ông ngoại quả là người tốt nhất thế giới!!” Phương Nho bổ nhào vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-xin-dung-nong-nay/3229021/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.