Editor: Du Bình.
Nguyên Triệt khéo Phương Nho vào ngực, gắt gao ôm lấy cậu.
“Nguyên Triệt…”
“Đừng nói gì cả… để tôi ôm…” Nguyên Triệt phi thường dùng sức, mạnh đến làm xương cốt cậu phát đau. Hắn chôn đầu trên ngực cậu, phả hô hấp nóng bỏng, thân thể run nhè nhẹ, nhìn thế nào cũng giống một chú cún to lớn đang khát cầu an ủi từ chủ nhân.
Cậu một tay ôm lấy lưng hắn, một tay nhè nhẹ vuốt ve tóc hắn.
Hai người cứ thế nằm yên không nhúc nhích.
Mùi vị rất riêng của Phương Nho quanh quẩn nơi mũi hắn, ấm áp như mặt trời, khiến người ta không tự chủ được mà chấp nhận trầm mê trong đó…
Hắn tham luyến cảm giác an toàn này. Mỗi ngày đều có người tiễn hắn đi làm rồi chờ hắn trở về, không e dè tính nóng nảy, bao dung mọi chuyện quá quắt hắn gây ra, tỉ mỉ săn sóc quan tâm hắn. Khi tất cả mọi người đều quên mất, chỉ mình cậu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ!”.
Phương Nho là người duy nhất từng nói với hắn bốn từ này. Trước kia chưa từng để ý vì đã thành thói quen, nhưng khi được nghe chính cậu nói vậy, từ đáy sâu trong hắn, thật sự rất xúc động!
“Phương Nho…” Nguyên Triệt khẽ gọi, môi làm như vô tình xẹt qua xương quai xanh của cậu.
“Nguyên Triệt à… Nếu không thể nào kiềm chế được tâm tình thì cứ phát tiết hết ra đi! Như vậy tâm trạng phần nào sẽ được thoải mái hơn đấy!” Cậu ôn hòa khuyên bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-xin-dung-nong-nay/3228988/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.