Chương trước
Chương sau
Cả năm người nhìn nhau, rồi lại cầm que thử thai lên xem, vạch đỏ thứ hai rất mờ có thể suy ra là chỉ vừa mới mang thai không quá hai tháng. Nhìn Sở Khắc Huy

- Đừng nhìn em, em đây còn chưa chạm vào con gái đấy. Có lẽ trừ Cố Hỉ. Nhưng cô ấy đang ở bên ngoài cũng bà nội. Suy ra không phải em.

Nhìn Hạ Vụ, anh ta liền nhún vai

- Tôi và Thư Nhi chỉ mới thân mật cách đây một tuần, không thể nào nhanh như vậy.

Nhìn sang Lục Tử Kiện, cậu ta liền giơ hai tay lên đầu

- Xin thề ba mươi mốt năm nay tôi chưa hề động vào phụ nữ!

Lại nhìn sang Trần Cẩn Nam. Nhưng nét mặt của cậu ta thật sự rất khó coi.

- Đừng nhìn em, hơn một năm nay em còn chưa được động vào Ương Ương!


Lúc này, mọi ánh mắt tập trung vào Sở Khắc Uy, chẳng lẽ... Sở Khắc Uy và Mạc Hinh thật sự là có em bé trước khi cử hành hôn lễ à? Nghĩ như vậy, Sở Khắc Uy liền bế Cục Bông nhỏ lên rồi nói

- Của Hinh Hinh.

- Bingo!

Lúc đó, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Khắc Uy, đặc biệt là Trần Cẩn Nam. Cậu ta đưa ngón tay cái lên rồi nói

- Anh hai uy vũ! Em khâm phục!

Tiếp theo đó, Sở Khắc Uy thay vì đón được cô dâu của mình thì lại bị kéo ra bên ngoài, còn Mạc Hinh lại được Mạc Hoàng Bảo khoác tay sánh bước trên thảm đỏ. Mạc Hinh nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại ở chỗ của Mạc Tấn Du, cô nhìn ông rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng

- Cha... Cha lên đây với con đi.

Mạc Tấn Du kinh ngạc, ông ấy tựa như lắp bắp... Kể từ khi Mạc Hinh rời khỏi Mạc gia thì ông ấy đã không còn hi vọng gì đến đứa con gái và đứa con trai này rồi. Không ngờ, hôn lễ của Mạc Hinh... Ta vẫn có thể nắm tay con gái trao cho người nó yêu. Mạc Tấn Du chậm chạp bước đến bên cạnh Mạc Hinh, ông ở bên trái... Mạc Hoàng Bảo ở bên phải. Mạc Hinh mỉm cười nhìn Sở Khắc Uy, anh cũng chỉ cười nhìn cô. Anh biết, Mạc Hinh là người trong tình cảm. Cho dù có thế nào đi nữa thì tình cảm gia đình vẫn là trên hết và anh tôn trọng quyết định này của cô, bởi vì hiện tại anh hiểu rõ thế nào là gia đình. Trong đời ai cũng có gia đình riêng của mình, và hiện tại... Anh đã tìm được. Người đó là Mạc Hinh là duyên tiền định của anh.

Sau khi Mạc Tấn Du trao tay của Mạc Hinh cho Sở Khắc Uy, ông định nói gì đó... Nhưng rồi lại thôi, ông chỉ nhìn con gái mình rồi nói

- Cha xin lỗi đã không cho con có được tình thương trọn vẹn. Cha chỉ mong sau này, con và Khắc Uy sẽ mãi hạnh phúc... Sở Khắc Uy, cho dù cậu có giàu có đến mức nào, oai phong lẫm liệt đến mức nào đi nữa... Chỉ khi cậu dám ức hiếp Hinh Nhi, tôi không ngại liều mình với cậu.

Mạc Hoàng Bảo đứng một bên, chỉ nói duy nhất một câu

- Em rể, đừng hòng tổn thương đến Bảo Bảo nhà tôi, nếu không... Cậu sẽ chết không toàn thây!

Câu nói này của Mạc Hoàng Bảo rõ ràng không phải là gửi gắm hay nhắc nhở mà nó là câu đe dọa! Chính xác là Mạc Hoàng Bảo đang đe dọa Sở Khắc Uy!

- Vâng, thưa cha vợ... Thưa anh vợ.

Sau khi Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đã kí xong vào giấy đăng kí kết hôn thì thủ tục tiếp theo là hôn nhau, thay vì hôn nhau Mạc Hinh cầm lấy micro. Cô nhìn Sở Khắc Uy, rồi lên tiếng

- Ngày hôm đó em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh, nhưng anh lại mang cho em sự an toàn, em cũng chưa dám nghĩ đến ngày hôm nay, em sợ bản thân không xứng đáng với anh, em sợ anh sẽ chê em, em sợ... Em rất sợ. Nhưng tình cảm của anh đã chứng minh cho em thấy. Anh yêu em, và em cũng yêu anh. Sở Khắc Uy... Chúc mừng, cha của hai đứa bé.

Sở Khắc Uy thật sự giật mình lúc nảy anh chỉ nghĩ là đùa thôi chứ? Còn những vị khách hay quan viên hai họ thật sự kinh ngạc... "cha của hai đứa bé"? Nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ...

- Em thật sự mang thai?

- Vâng!

Sở Khắc Uy ngây ngốc rồi lại bật cười, anh ôm chầm lấy cô, dịu dàng hôn nhẹ lên môi của cô, rồi luôn miệng nói cảm ơn. Ở phía dưới, Cục Bông nhỏ đang được Mạc Hoàng Bảo bế trên tay. Nhìn thấy cha hôn mẹ liền lấy tay che mắt rồi cười khúc khích, không chỉ vậy... Còn bé còn nói

- Hôn... Hôn...

Mạc Hinh nghe thấy, Sở Khắc Uy nghe thấy.... Hơ? Con gái của họ vừa nói chuyện sao? Nhưng thường thì những em bé khác sẽ gọi Papa hoặc Mama trước? Tại sao Cục Bông lại là "Hôn"?

- Ây da, vợ chồng hai đứa hôn ít thôi. Con xem, ngay cả Cục Bông cũng toàn là hôn.

- Mẹ à, con không hôn thì làm sao có cháu cho mẹ được?

Hồ Chân Chân nghe Sở Khắc Uy đáp lại như vậy liền cười, thằng con này đúng là vô liêm sỉ. À đúng rồi, thật ra người vô sỉ nhất không phải Sở Khắc Uy đâu, mà là Sở Khắc Huy có. Rõ ràng lúc trước không hề thích Cố Hỉ, vậy mà bây giờ...

Ở chỗ của Sở Khắc Huy và Cố Hỉ. Sau khi Cục Bông nhỏ nói "Hôn" xong thì anh ta liền cuối xuống hôn nhẹ lên môi của Cố Hỉ, làm cho con bé ngượng đến đỏ mặt

- Nghe lời anh hai, hôn nhiều một chút sẽ có em bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.