Chương trước
Chương sau
Sở Khắc Huy im bặt, bản thân của Sở Khắc Huy đã biết hiện tại Mạc Hinh là người của Sở Khắc Uy, nhưng anh ta không cam tâm. Hà cớ gì từ bé đến lớn Sở Khắc Huy anh phải chịu thua cuộc trước Sở Khắc Uy cơ chứ? Anh ta nhìn lại đôi chân vẫn không có cảm giác của, cơn thịnh nộ nổi lên, gương mặt anh ta biến sắc hoàn toàn. Lúc này, Sở Quyên chỉ biết nhìn Mạc Hinh mà thở dài, xem ra Sở Quyên phải thay đổi cách xưng hô thôi.

- Hinh Hinh, cậu định về Dạ Lai Thôn đón bà nội trước, hay đến thẳng Mạc gia?

- Tớ định sẽ đưa Khắc Uy đến Dạ Lai thôn trước.

Sở Khắc Uy liền hài lòng, dịu dàng xoa nhẹ đầu của cô tỏ ý cưng chiều. Gương mặt vốn dĩ muốn đấu khẩu cùng Sở Khắc Huy liền biến mất, thay vào đó là gương mặt.... Hết sức là vô liêm sỉ nhe mọi người!!!

Buổi tối hôm đó, Mạc Hinh vẫn ngoan ngoãn nằm ở trong phòng của Sở Khắc Uy để gọi điện báo cáo với Mạc Hoàng Bảo. Còn anh thì đang ở thư phòng để xử lí công việc của công ti. Sau khi Mạc Hinh đã báo cáo xong với anh trai của mình thì cũng tắt điện thoại, vừa định ngã mình xuống giường thì điện thoại của Sở Khắc Uy vang lên. Mạc Hinh nhìn ngó xung quanh nhưng hình như anh vẫn chưa quay lại, nên cô cũng không muốn chạm đến sự riêng tư của anh ấy, nên Mạc Hinh vẫn quyết định là không nghe máy.

Chuông điện thoại cứ đổ hết lần này đến lần khác. Mạc Hinh mới khó chịu cầm lên... Là một số lạ không lưu tên, số điện thoại cá nhân của Sở Khắc Uy đương nhiên là số ít ai biết, vậy rốt cuộc người này là ai mà lại biết số của Sở Khắc Uy? Không chỉ vậy, một buổi tối còn làm phiền anh nhiều lần như vậy. Mạc Hinh chậm chạp, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. Cô thường đọc những tiểu thuyết trên mạng, cô thấy khi nữ chính bắt máy, một là thanh mai trúc mã, hai là bạn gái cũ, ba là tình nhân.... Nói chung quy thì toàn là phụ nữ. Nên cô đương nhiên cảm thấy có chút lo lắng.

Mạc Hinh run nhẹ trượt dài trên điện thoại và áp vào tai. Lúc giọng nói bên kia cất lên thì Mạc Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, là nam.... Cũng may là nam nhân

- [Mẹ nó, Sở Khắc Uy! Cậu đang xem thường tôi đấy à? Gọi bao nhiêu lần bây giờ mới nhấc máy? Cậu chết ở đâu rồi? Hả!!!]

Mạc Hinh: "..............."

- [Này! Sao không lên tiếng? Con mẹ nó, khinh nhau thế à?]

- Thật xin lỗi, Khắc Uy đang ở thư phòng nên là không thể nhấc máy được.

Đầu dây bên không nói gì thêm, dường như giọng nói oanh vàng lúc nảy đang bị một tấm vải chặn họng lại, nên cậu bạn lúc nảy không thể ú ớ lên lời nào.

- Alo? Vậy anh có cần tôi chuyển lời đến Khắc Uy không?

Mạc Hinh vẫn hỏi, lúc này cô nghĩ chẳng lẽ anh ta đang bị shock? Nhưng chưa để suy nghĩ của Mạc Hinh chạy hết qua bộ não của mình thì bên kia đã truyền đến giọng nói... Như một tên điên của nam nhân lúc nảy, không chỉ cười một cách mất bình thường mà cô còn nghe rõ tiếng vỗ tay và tiếng va chạm vào đùi đen đét!

- [Há há, cuối cùng thì sư thầy Sở đã ăn thịt rồi! Ôi thần linh phù hộ. Tôi còn sợ cả đời này sẽ phải cô đơn như cậu ta! May quá! May quá đi mất!!!]

Mạc Hinh: "............" Bé chưa hiểu lắm nha!!

Nhưng mà sau đó, ở bên kia đầu dây, Mạc Hinh lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng... Hình như của nữ nhân, cô còn nghe rõ là cô ấy hỏi

- [Anh nói cái gì vậy? Anh Khắc Uy có tình nhân sao? Không thể nào. Anh ấy chắc chắn vẫn đang đợi em mà. Lục Tử Kiện, anh mau nói rõ cho em!]

Lúc này, gương mặt của Mạc Hinh cứng đờ... "Tình nhân"? "Đợi em"? Sở Khắc Uy xem cô là tình nhân vì đợi cô gái kia sao? Bất giác, chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô và rơi xuống đất, Mạc Hinh mới giật mình... Thì cô đã thấy cuộc gọi đã kết thúc rồi. Mạc Hinh lẳng lặng ngồi trên giường... Rốt cuộc Sở Khắc Uy xem cô... Là tình nhân thật sao? Chỉ là công cụ phát tiết của anh ấy thôi sao?

Mạc Hinh mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, mà Sở Khắc Uy vào lúc nào cô cũng không biết. Anh nhìn thấy cô như người mất hồn liền ôm lấy cô, dịu dàng nói

- Em làm sao vậy?

Mạc Hinh nhìn anh. Cô gái lúc nảy nói... Cho đến hiện tại Sở Khắc Uy không hề yêu ai là vì cô gái kia? Vậy anh đến bên cô... Là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh thật sự xem cô là tình nhân làm ấm giường thôi sao?

- Hinh, em sao vậy? Sao lại thất thần?

- Lục Tử Kiện.... Có gọi cho anh.

- Tử Kiện? Vậy sao em lại thất thần?

Mạc Hinh run lên nhìn anh, Sở Khắc Uy có lẽ đã đoán được vài phần rồi. Vì hiện tại Lục Tử Kiện đang ở nước ngoài, múi giờ chênh lệch với ở đây... Mà cậu bạn Lục Tử Kiện này không bao giờ đi một mình, chắc chắn là Mạc Hinh đã nghe gì rồi nên cô mới như vậy. Sở Khắc Uy dịu dàng hôn lên trán của cô, nói

- Em đừng nghe ai nói gì cả. Tin anh! Nếu em không tin... Vậy chúng ta lập tức kết hôn. Được không?

Mạc Hinh kinh ngạc nhìn anh, cô còn chưa nói gì mà tại sao anh lại...

- Hinh, người anh yêu từ trước đến giờ chỉ có mình em. Nghe cho rõ! Anh yêu em, Mạc Hinh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.