Chương trước
Chương sau
Buổi tối đến

Sở Khắc Uy, Mạc Hoàng Bảo và Mạc Hinh đã có mặt ở Viện Trạch. Tuy Mạc Hinh bề ngoài luôn tỏ ra rất tự tin, nhưng Hoàng Bảo biết rõ cô em gái chắc chắn đã căng thẳng đến mức muốn độn thổ rồi. Sau đó, Mạc Hoàng Bảo nắm lấy tay của Mạc Hinh bước vào. Tuy nhiên! Ở bên cạnh, cho dù anh biết hai người họ là anh em, nhưng khi thấy Mạc Hinh nắm tay người đàn ông khác thì anh cảm thấy rất ganh tị! Chắc hẳn là tính chiếm hữu của anh quá cao đi. Nhưng dù sao thi cũng phải nhịn!

Cả ba bước vào liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhất là hai chị em nhà họ Lịch, khi họ nhìn thấy Mạc Hoàng Bảo nắm tay người con gái khác, thì một người âm thầm đau đớn, một người lại hùng hổ muốn xông ra cấu xé cô.

- Hoàng Bảo, cô gái này?

- À, đây là em gái của cháu, Tiểu Hinh.

Mạc Hinh cúi người xem như lời chào hỏi, lúc này Lịch Ái Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là em gái, lúc nảy Ái Nhi còn nghĩ đây là người yêu chứ. Thì ra là em gái, thật may là em gái.

- Cháu gái, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có bạn trai chưa?

- Sở lão gia, cháu năm nay mươi tuổi ạ, vẫn chưa có bạn trai.

- Haha, hai mươi sao? Vẫn là sinh viên à?

- Không ạ, cháu tốt nghiệp rồi ạ.

- Ồ.

Lúc này, không chỉ nhà họ Sở kinh ngạc mà những người nhà họ Lịch có mặt ở đây cũng há hốc. Theo như họ được biết, nhà họ Mạc ở Quý Thành tuy không phải là gia tộc quá lớn, nhưng nghe nói ngoài Mạc Hoàng Bảo ra thì gia đình này toàn là phế vật. Không ngờ, trong gia đình này lại còn sót lại một viên minh châu như Mạc Hinh. Lúc này, trong Lịch gia có hai người con gái mà một cậu con trai, cậu con trai này năm nay chỉ mới mười chín tuổi. Khi nhìn thấy Mạc Hinh, liền nhảy dựng lên

- Mạc sư tỷ! Hóa ra là chị, em cứ sợ nhìn nhầm cơ.

- A... Cậu là?

- Sư tỷ, tỷ quên em rồi sao? Em là học đệ dưới tỷ một khóa, em tên Lịch Tiêu.

Mạc Hinh chợt nhớ lại, nhớ năm đó Lịch Tiêu học ở khoa Ngoại Ngữ, còn cô là chuyên ngành Quản trị kinh doanh, hôm đó ở hai khoa thi đấu bơi lội nên cô có đến xem. Cậu Lịch Tiêu này bơi rất giỏi, còn giành chiến thắng cho khoa Ngoại Ngữ, sau đó cậu trai này có đến làm quen với cô... Nhưng đã bị Hạ An Nghiêm chặt đứt giữa đường.

- À, tôi nhớ rồi.

- Sư tỷ, em cứ nghĩ chị đã kết hôn với Học trưởng Hạ chứ?

- Ừm... Suýt nữa, nhưng cũng may... Mắn tôi cũng không đến nổi mù.

Nhà họ Sở nhìn cô gái nhỏ này liền thấy có chút quen mặt, nghĩ nghĩ một lúc liền nhìn ra... Hóa ra đây chính là cô dâu hụt của nhà họ Hạ, nhưng cũng đáng đời Hạ An Nghiêm, một cô gái ưu tú thế này lại không chọn, lại đi lấy một đứa con gái không ra gì như Mạc Thư. Nghĩ đến Mạc Hinh, Sở Chính Quốc có chút phiền muộn, nếu như Mạc Hinh có thể làm dâu nhà họ Sở thì tốt biết mấy.

- Thôi, mọi người vào ăn tối đi. Tiểu Hinh, cháu cứ tự nhiên, ở đây có ông nội. Ông nội bảo vệ cháu.

Mạc Hinh mỉm cười, lúc ở Mạc gia, ngoại trừ anh hai thì cô chỉ có duy nhất một chỗ dựa chính là bà nội của mình. Khi cô nhìn thấy Sở lão gia thì cô lại nhớ đến bà nội ở Quý Thành, Mạc Hoàng Bảo đã sớm đọc được tâm tư của em gái mình, cậu chỉ đưa tay lên xoa xoa đầu của cô, rồi nói

- Bảo bảo ngoan, anh sẽ sắp xếp về thăm bà cùng em.

- Vâng.

Mạc Hoàng Bảo hôn nhẹ lên trán của Mạc Hinh. Tình cảm anh em của hai người này quả thật rất tốt, khiến cho Lịch phu nhân phải ganh tị, ba đứa con nhà họ Lịch không đấu thì đá, chứ không yêu thương nhau như thế này. Còn ở Sở gia, ngoài Sở Khắc Uy thì còn một Sở Khắc Huy, hai anh em nhà này thì không cần bàn cũng biết, không gặp nhau thì thôi, cứ hễ gặp nhau là long trời lở đất! Còn cô em họ Sở Quyên thì đã đi nước ngoài lâu như vậy, đến mặt mũi cũng sắp quên rồi.

- Tình cảm anh em của hai đứa thật tốt.

- Dì Chân, Bảo bảo nhà con da mặt rất mỏng. Dì đừng trêu em ấy.

- Haha, "Bảo bảo nhà con" sao? Cái danh này cũng quá đáng yêu rồi.

- Từ nhỏ con đã gọi Tiểu Hinh là Bảo Bảo.

Lúc này, Sở Chính Quốc nhìn Mạc Hinh, rồi liền dời tầm mắt về phía Sở Khắc Uy, cho dù anh không nói... Thì Sở Chính Quốc cũng biết, tâm tư đứa con trai lớn này lại sớm bay về bên cạnh Mạc Hinh mất rồi.

- Mạc tiểu thư, sáng nay tôi có chút kích động, hi vọng cô bỏ qua... Tôi kính cô một ly

Đột nhiên Lịch Tư Tư lãnh đạm như vậy, khiến cho Mạc Hinh có chút run sợ, nhưng khi cô thấy ly rượu được đẩy đến thì cô càng sợ hơn. Nhưng chưa để Mạc Hinh lên tiếng thì Lịch Ái Nhi đã cầm lấy ly rượu rồi uống

- Hoàng Bảo từng nói, em gái của anh ấy dị ứng với cồn. Nên chị uống thay cô ấy.

- Ối, em quên mất. Mạc tiểu thư xin lỗi, Anh Hoàng Bảo xin lỗi.

Mạc Hinh nhìn Lịch Ái Nhi, cô gái này từ nảy đến giờ rất chăm chú nhìn anh hai của cô, không chỉ vậy... Ngay cả việc cô bị dị ứng với cồn mà cô ấy cũng biết sao? Kì lạ...

- Tiểu Hinh, hiện tại cháu đang làm ở đâu? Có hứng thú với Lịch thị của chú không?

- Hiện tại cháu là thư kí của Sở Tổng ạ.

Sở Chính Quốc và Hồ Chân Chân nhìn nhau, cái này có phải ép người không thế? Anh em người ta không gặp nhau tám năm, vừa gặp lại nhau đã bị thằng con này cướp đi mất? Còn là thư kí bên cạnh nữa chứ? Chẳng lẽ...

- Tiểu Hinh, nếu như thằng nhóc này ức hiếp cháu, cứ đến đây nói với bác. Sở Chính Quốc này đứng ra giúp cháu xử lí nó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.