Cố Thừa Trạch quả là vật sửa rồi , cả đêm qua Lam Hi trằn trọc khó chịu đều là một tay vị này ngồi chăm sóc , nếu đám người trong Cố gia và thuộc hạ trong căn cứ mà nhìn thấy tình cảnh ôn nhu này chắc chắn sẽ không tin đây là chỉ huy của bọn họ đâu! Lam Hi ngồi thẫn thờ ra đó, mắt chăm chăm nhìn lấy Cố Thừa Trạch , lòng nghĩ miên man tựa nơi đâu liền không để ý thấy anh đã dậy từ bao giờ. Cố Thừa Trạch lại không để ý tới không khí ngượng Ngùng này liền lên tiếng làm Lam Hi muốn giật tim ra ngoài:
- Em....dậy rồi à?
- Ư,..Ừm, dậy rồi!
- Lần sau, nếu em có việc gì khó hãy gọi đến cho tôi, đừng tự làm việc một mình như thế, em bị thương tôi rất lo!
- Không! Tôi phải tự làm, anh không thể nào hiểu được đâu....
- Hi à....
- Tôi...muốn đi tắm...
Lam Hi mặt lạnh lùng phản bác ngầm với Cố Thừa Trạch khiến anh nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người hiện tại thế nào cũng không tăng hảo cảm, cũng phải, sau từng ấy năm không ở bên cạnh em ấy cộng với cả vết thương lòng Lam Gia năm đó khiến Hi không muốn mở lòng là việc đương nhiên, không thể trách ! Tự nhủ với lòng mình, Cố Thừa Trạch dần lấy lại phong thái , ngồi lúc lâu chờ đợi Lam Hi tắm xong ra ngoài thì " Rầm" một tiếng to trong nhà tắm , theo phản ứng anh chạy một mạch vào trong liền thấy thân hình bé nhỏ trắng nuột nằm ngã ra trên sàn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-vo-ngai-lai-giet-nguoi-roi/1814989/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.