Cả 3 người trò chuyện trong phòng một lúc lâu sau Lam chủ cất lời:
-Nói chuyện như vậy cũng lâu làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi, ngài nghỉ ngơi đi cho lại sức . Có việc gì ngài cứ nói với A Tấn , nó đang đứng ở góc kia . Nhìn nó vậy thôi nhưng rất nhanh nhẹn cũng coi là đứa trẻ ngoan , ngài cần gì cứ bảo với nó sai bảo tuỳ ý
Trần Kiều Ân lên tiếng :
-Ngài cứ tự nhiên không việc gì phải ngại , tuy Lam gia chúng tôi không thể coi đuợc như Cố gia ngài nhưng việc tiếp đãi khách không thể lơ là nên ngài ở đây cứ yên tâm dưỡng thương
Cố Minh nhẹ giọng :
-Làm phiền Lam gia các ngài rồi
_______________________________
2 tuần sau _______________
____________________
Nhận ra thương thế mình đã khỏi , Cố Minh tìm 2 phu thê Lam gia nói lời cảm tạ rời đi về Cố gia:
-Mấy ngày nay thật đã làm phiền 2 vị rồi nếu có dịp mời 2 vị tới Cố gia ta làm khách nhân
Lam Du khách sao đáp :
-Đâu có , đâu có . Đều là chuyện nên làm
3 vị đang ngồi trò chuyện thì một vật nhỏ xinh xinh mềm mại như bông có làn da trắng nuột ,mái tóc màu bạc lạ kỳ cùng đôi mắt xanh Ngọc trong suốt từ trong sân nhà chạy ra ôm chầm lấy 2 vị Lam chủ mà hớn hở cười tươi không quan tâm đến vị khách nhà mình , một thanh âm mềm mại phát ra:
-A ba , a ma con tìm 2 người nãy giờ . 2 người mau đi chơi với con đi , một mình con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-vo-ngai-lai-giet-nguoi-roi/153943/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.