Chương trước
Chương sau
Thời gian Lưu Tuyền và Dung Cảnh hẹn nhau là sau năm ngày của ngày thứ bảy.

Hai người hẹn nhau vào mười giờ sáng, thời tiết gần đây trở nên ấm áp, lại cộng thêm sắp ra ngoài, nên Lưu Tuyền đặc biệt mặc một trang phục kiểu áo ren dài đơn giản.

Kiểu áo ren dài đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo kaki, mái tóc vừa đen vừa thẳng buông xỏa ngang vai, kiểu áo khoác đơn giản dài ngang đầu gối, hai cái chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía dưới chân mang một đôi giày boot cổ ngắn đế bằng.

Cả người trong thật tràn đầy năng lượng, và tao nhã.

Tuy rằng là ngày thứ bảy, nhưng Tần Nham vẫn đến công ty đi làm như bình thường.

Lưu Tuyền đi xuống lầu, dưới lầu vẫn là hai người mẹ Tần và Tần Phi Ngữ.

Nhìn thấy Lưu Tuyền ăn mặc một cách đẹp đẽ và sáng sủa, khuôn mặt của mẹ Tần dần biến sắc, Tần Phi Ngữ vừa cắn hạt dưa vừa nói lời châm chọc, "Ôi này, ăn mặc đẹp như thế này là đi ra ngoài gặp mặt tình nhân sao, hay đang muốn làm chuyện gì đó, he he, Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi phát hiện ra lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đấy, cũng bởi vì anh trai của tôi tin cô, nên bây giờ cô mới không kiên nể gì cả? Cô cũng đừng quên, khi nào tôi và mẹ vẫn còn sống ở đây, thì cô nhất định cẩn thận tí, đừng để chúng tôi bắt được điểm yếu của cô!"

Lưu Tuyền coi những lời nói của Tần Phi Ngữ như lời nói thổi qua bên tai.

Thổi qua rồi thì mặc kệ.

Cô ta cầm lấy chiếc túi xách và bước ra ngoài cửa.

Bọn họ thích suy nghĩ gì thì tùy, thích nói gì thì mặc kệ, đối với cô không có quan hệ gì cả.

Tần Phi Ngữ nổi giận!

Thật chết tiệt, không nghe được cô ta nói gì sao!

"Lưu Tuyền, cô đứng lại đó cho tôi!"

Lưu Tuyềnvốn dĩ không thèm đếm xỉa đến Tần Phi Ngữ, xoay người đi ra cửa.

Tần Phi Ngữ giận đến nổi từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chỉ vào bóng dáng của Lưu Tuyền không ngừng mắng chửi, "Mẹ, mẹ có thấy không, có thấy không, đó là con dâu tốt của Tần gia đó, thật lỗ mãng, nói chuyện với cô ta cô ta coi người khác không tồn tại, tiện nhân!"

Mẹ Tần cũng rất tức giận.

Nhưng bà ta còn có một việc quan trọng cần phải làm.

Mẹ Tần kéoTần Phi Ngữ lại, "Con ngồi xuống đã!"

"Mẹ......"

"Ngồi xuống!"

Tần Phi Ngữ bất mãn và ngồi xuống, "sao vậy, mẹ không còn quan tâm đến tiểu tiện nhân đó nữa à!"

"Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi!" Mẹ Tần lạnh lùng nhìn vào bóng dáng đã lặng mất tăm của Lưu Tuyền, "Con tiểu tiện nhân này hôm nay lại ăn diện đẹp như vậy ra khỏi nhà, chắc chắn là không có việc gì tốt cả, Phi Ngữ, con nhanh chóng cho người theo dõi cô ta, lúc nào nhìn thấy thì chụp hình lại!"

"Nhưng mà...... anh trai của con có tin không!" Tần Phi Ngữ vẫn không quên được sự việc xảy ra ở lần trước, "Lần trước Lưu Tuyền đã bị người khác chơi khăm đến như vậy rồi, anh trai cũng vẫn tin tưởng cô ta mà, lần này cho dù chúng ta có chụp lén hình đi chăng nữa thì e rằng anh trai cũng không tin chúng ta đâu!"

Nhắc tới chuyện này mẹ Tần nổi giận.

Bà ta nghiến răng, "Con hãy cho người chụp rồi hãy nói, chuyện đồn đãi với thật mắt chứng kiến không giống nhau, mẹ không tin là một người đàn ông khi nhìn thấy hình ảnh của vợ mình thân mật với người đàn ông khác mà vẫn có thể không để tâm được."

Cũng đúng!

"Còn nữa...... Lưu Tuyền ăn diện như vậy ra khỏi cửa, thì chắc chắn là đi gặp đàn ông, nếu mà chụp được hình rồi sẵn tiện con cho người điều tra lai lịch của người đàn ông ấy là ai!"

"Dạ!"

Tần Phi Ngữ lập tức hăng hái lên, gấp rút từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, "Để con lập tức cho người đi theo dõi cô ta!"

......

Lúc Lưu Tuyền ra khỏi cửa sẵn tiện mua một ít trái cây.

Lần trước Dung Cảnh bị thương cô ta cũng không đến thăm, đúng lúc lần này đến trả tiền và cũng thuận tiện đến thăm anh ta.

Hai người hẹn địa điểm là trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Khi Lưu Tuyền đến thì Dung Cảnh đã ngồi đợi được một lúc rồi, anh ta hôm nay cũng ăn diện thật đẹp, trên người mặc một bộ đồ màu kem đơn giản, trông anh ta có vẻ trẻ hơn nhiều.

Nhìn thấy Dung Cảnh, Lưu Tuyền có chút kinh ngạc, cô ta nhìn một hồi chỉ mới chín giờ bốn mươi phút.

"Sao anh tới sớm thế?"

"Hôm nay được nghỉ hai ngày, cũng đúng lúc ở nhà không có việc gì, sau khi ăn sáng thì anh đã đến đây."

"Công việc anh tốt thật, được nghỉ hai ngày." Lưu Tuyền ngồi xuống trước mặt của Dung Cảnh mỉm cười đưa giỏ trái cây cho anh ta, cảm thấy ngại ngùng và nói, "Vết thương của anh đã đỡ chưa? vốn dĩ định ghé thăm anh, nhưng không biết nhà anh ở đâu...... Cho nên nhân tiện hôm nay sẵn thăm anh luôn. Giỏ trái cây nhỏ này, tuy không có thành kính gì, nhưng anh đừng chê nha."

Dung Cảnh có chút vui mừng nhưng lại lo lắng.

Anh ta nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.

Đây là lần đầu tiên Lưu Tuyền mua đồ cho anh ta làm sao mà anh chê được.

"Mừng đến không kịp nữa kìa,." Dung Cảnh gọi ly cà phê cho Lưu Tuyền, "Hôm nay thời tiết thật tốt, em cũng đã đến thăm bệnh nhân như anh rồi, anh cũng đáp lại chút lễ nghĩa, trưa hôm nay anh mời em ăn cơm nhé."

"A?"

"Sao rồi, thời gian không thuận tiện à?"

"Không phải......"

"Quyết định vậy nha."

Lưu Tuyền bật cười gượng, nhìn vẻ mặt của Dung Cảnh cười đầy mãn nguyện cuối cùng không thể từ chối, cô ta từ trong chiếc giỏ xách của mình lấy chiếc ví tiền ra, và từ trong ví lấy tiền ra đưa cho Dung Cảnh, "Nè, em trả tiền cho anh."

"Là tiền của anh sao?"

"Dạ!"

Dung Cảnh nhìn vào ví tiền trống không của cô ta, bèn lấy tiền chia ra một nửa trả cô ta, "Em trả ít lại tí, để một chút lại bên người để phòng thân, dù sao thì tiền này của anh cũng không cần đến gấp."

"Ai? Không cần không cần, ngày thường em cũng ít dùng đến tiền lắm."

"Nhưng cũng không được, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, trên người ai ai cũng phải mang ít nhất một ngàn đồng chứ, ngộ nhỡ cần xài đến tiền thì sao." Dung Cảnh kiên quyết đem tiền đưa cho Lưu Tuyền, chỉ giữ một phần trên tay mình, "Đưa cho anh trước như vậy thôi, để lần sau em lãnh lương rồi tiếp tục trả anh cũng được."

Lưu Tuyền đành bất đắc dĩ nhận.

Hôm nay cô đến đây cũng là vì muốn trả tiền thôi mà.

Nếu biết trước như vậy cô sẽ lấy tờ giấy bọc tiền lại......

"Dung Cảnh......"

"Được rồi được rồi đừng nói nữa, nếu coi anh là bạn thì tiền này anh lấy dùng trước đi." Dung Cảnh tha thiết muốn Lưu Tuyền đem tiền trả lại thành nhiều đợt nữa kìa.

Miệng cũng đã mở lời như vậy rồi, thì đùn đẩy chính là không nể mặt rồi.

Lưu Tuyền âm thầm quyết định, tháng sau lãnh lương rồi, thì nhất định sẽ mang số tiền này trả cho Dung Cảnh.

Cô là người rất sợ thiếu tiền người khác, nếu thiếu tiền người ta mà không trả, thì cô ngủ không yên.

"Nhìn khí sắc của em có vẻ tốt hơn rồi đấy, hai ngày nay gia đình họ Tần có ai làm khó dễ gì em nữa không?"

Lưu Tuyền sờ vào hai má của mình, "Khí sắc tốt à?"

Dung Cảnh gật đầu.

Lưu Tuyền cười nói, "Chắc có lẽ trái tim em đã biến lớn lên rồi đấy, dù sao thì họ muốn nói gì thì mặc kệ, em coi như là không nghe thấy, lúc trước đặc biệt rất để ý cách bọn họ nói chuyện, nhưng mà lúc đó em rất để ý đến lời nói của họ, nhưng bây giờ......em xem họ như là người xa lạ vậy, đương nhiên là họ không gây tổn thương cho em được rồi."

Trước giờ chỉ có người thân cận nhất của mình mới đem lại sự đau đớn tổn thương cho mình thôi.

Mẹ Tần và Tần Phi Ngữ, sau khi bị cô phát hiện họ tính kế bắt cóc cô, cô đã không coi họ ra gì.

"Còn Tần Nham, anh ta đối xử với em như thế nào?"

"Nếu không phải vì anh ta, thì em nghĩ em sẽ không trụ được đến bây giờ." Nhắc tới Tần Nham, thì gương mặt của Lưu Tuyền hiện lên vẻ mặt thật dịu dàng, "Anh ấy đối xử với em tốt lắm, vả lại hai ngày nay bọn em cũng có thương lượng sức khỏe của mẹ anh ta đã hồi phục rồi, bọn em sẽ nhân cơ hội thời gian này để dọn ra ngoài, mẹ anh ta đối với anh ta có nhiều tình tiết quyến luyến một cách nghiêm trọng, Tần Nham cũng đã phát hiện ra điều này nên không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, nếu không càng ngày sẽ chịu càng nhiều sự khống chế của mẹ anh hơn."

Dung Cảnh như muốn đánh một cái vào mặt mình.

Không có việc gì tại sao lại nhắc đến Tần Nham nhỉ.

Anh ta bây giờ cũng không biết nói gì hơn, nói lời chúc phúc thì nói không nên lời, nói lời an ủi, thì Lưu Tuyền cũng không cần.

Dung Cảnh thở dài.

Tuy rằng anh ta đã hạ quyết tâm theo đuổi Lưu Tuyền, nhưng nếu như tình cảm của Lưu Tuyền và Tần Nham rất tốt, thì không lý nào anh lại chen chân vào tình cảm của hai người được.

Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh chóng đã hơn mười một giờ trưa rồi.

"Đi, anh dẫn em đi ăn cơm."

"Ạch...... Không cần đâu."

Dung Cảnh đem giỏ trái cây đưa đến trước mặt hai người, "Em cũng đã đến thăm bệnh anh rồi, nếu như anh không mời em ăn thì sẽ cảm thấy không đúng lắm. Nhưng mà Tần Nham đi làm rồi, chẳng lẽ em muốn về nhà để đối mặt với mẹ và em gái anh ta sao?"

Thật đúng là không muốn!

Lưu Tuyền vốn dĩ không định về nhà ăn cơm trưa hôm nay, cô ta muốn ra ngoài ăn đại một bữa sau đó ghé qua bên Tiểu Thất.

"Đi thôi, cùng nhau đi ăn!"

Dung Cảnh đã trả tiền xong, bèn cầm lấy giỏ trái cây cùng Lưu Tuyền rời khỏi quán cà phê.

Hôm nay thời tiết ấm áp, lại là thứ sáu, trên đường xe và người qua lại rất đông đúc. Lưu Tuyền cùng Dung Cảnh vừa đi vừa nói chuyện, mà không thèm để ý gì đến xe cộ trên đường.

Dung Cảnh hoang mang kéo cô lại.

"Đi đường sao không nhìn thế, hãy cẩn thận một tí."

Cũng vừa vào lúc này, Dung Cảnh nhạy bén phát giác ra như có một luồng sáng vừa mới phát sáng đâu đó.

Anh ta nhắm mắt lại, đưa ánh mắt sắc bén lướt qua nhìn.

Nhưng những người đi tới lui trên đường lớn, hoàn toàn không phát hiện ra ai khả nghi.

Dung Cảnh cau mày lại.

Lưu Tuyền nhìn Dung Cảnh dừng bước, quay đầu nghi ngờ nhìn anh ta, "Anh sao rồi?"

"Hình như chúng ta vừa mới bị chụp lén."

Chụp lén á?!

Lưu Tuyền để ý quét nhìn qua xung quanh đám đông, cô ta chưa từng là quân lính lại không được huấn luyện qua, nên không có sự nhạy bén như Dung Cảnh, nhìn một hồi lâu cũng chưa nhận ra.

Tại sao lại như vậy, nhưng mà hành vi chụp lén không có đạo đức này không cần suy nghĩ cũng biết ai làm ra rồi.

"Mặc kệ đừng để ý nữa, bọn họ muốn chụp gì thì cứ chụp, cây ngay không sợ chết đứng, em không có nhược điểm nào để cho bọn họ nắm cả!"

Bọn họ à?

"Em biết là ai sao?"

"Còn ai nữa?" Lưu Tuyền cười nhạo, "Việc này chắc chắn có liên quan đến mẹ của Tần Nham và Tần Phi Ngữ! Đi thôi, mặc kệ họ, họ muốn chụp gì thì chụp!"

Chân mày của Dung Cảnh càng cau có hơn.

"Ngộ nhỡ bọn họ chụp được những góc độ kỳ lạ, thì e rằng sẽ đối với em bất lợi."

"Không sao, Tần Nham sẽ không tin tưởng họ đâu."

Trong lòng Dung Cảnh như có chút chua xót.

Lưu Tuyền đối với Tần Nham rất là tín nhiệm...... Tần Nham đó không biết tích được biết bao nhiêu phúc mới lấy được người vợ tốt như thế này.

"Đi thôi!"

"Ừ!"

Dung Cảnh dẫnLưu Tuyền đến một nhà hàng kiểu Tây.

Trong nhà hàng trang trí thập phần lộng lẫy và sang trọng, Lưu Tuyền đứng trước cửa nhìn vào bảng hiệu, khẩn trương nuốt nước miếng.

"Dung Cảnh, anh quyết định chúng ta sẽ ăn trưa ở đây sao?"

Dung Cảnh nhúng nhẹ chân mày, "Có vấn đề gì?"

Đương nhiên là có vấn đề rồi!

Là vấn đề lớn đấy!

Cô ta đem không bao nhiêu tiền để trả cho Dung Cảnh, hôm nay đem tiền mặt đến trả cho anh ta, e rằng không đủ để trả bữa cơm này!

Lưu Tuyền lùi lại vài bước, "Không không không, em không muốn dùng cơm ở đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.