Sau khi ăn xong, mấy người họ lại ngồi xuống nói chuyện với nhau, Tô Tố gần như là tiêu điểm chú ý của cuộc bàn luận.
Trương Hân lộ vẻ ngưỡng mộ nhìn vào chiếc bụng nhỏ nhô lên của cô, rồi quay lại nhìn Lãnh Mạc có đôi chút ai oán nói, ‘Tố Tố, chị ngưỡng mộ em quá.....Trong nhà lại chuẩn bị có thêm người rồi!”
“Tầm tuổi này mang thai thực ra có hơi vất vả.”
“Chỉ cần có thể thêm cho gia đình một đứa nhóc thì vất vả một chút đã sao.” Trương Hân thở dài, “Giờ chị cũng không đi diễn nữa, ở nhà làm người phụ nữ của gia đình, trong nhà lại có nhiều người hầu như vậy, cũng chẳng có chuyện gì cho chị làm, giờ chị chỉ mong có đứa con cho mình chăm sóc thôi.....haizz.....”
Lãnh Mạc ôm lấy vai cô, anh nhíu mày xót xa, “Em quên cảnh tượng lúc sinh Điền Tâm rồi sao? Em vẫn muốn làm anh đau tim lần nữa à!”
“Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, đó chỉ là tình trạng đặc biệt, hơn nữa bao nhiêu năm nay em đã chú ý chăm sóc sức khỏe cho mình rồi, bây giờ cả năm cũng chẳng ốm được một lần, cơ thể em khỏe mạnh lắm đấy, bây giờ có thêm đứa nữa chắc chắn không vấn đề gì.”
Lãnh Mạc phẩu quyết một câu, “Thế cũng không được, Điền Tâm năm nay đã 14 tuổi rồi, em có thêm đứa nữa con nó không chịu được đâu!”
“Ai bảo vậy, con mình hiểu chuyện hơn anh nhiều, em đã sớm gặng hỏi ý con rồi, Điền Tâm lại quá thích có thêm một đứa em trai em gái ấy chứ!”
Lãnh Mạc vẫn phẩu quyết, “Thế cũng không được!”
Trương Hân phút chốc bực mình gạt tay của Lãnh Mạc xuống khỏi người cô, “Tức chết mất, không nói chuyện với anh nữa!”
Đám đông đều mím môi cười khẽ.
Mộ Bạch và An Nhiên cũng vô cùng ân ái, tay hai người nắm chặt lấy nhau không rời.
Còn cả Tiêu Lăng và Tô Tố, một tay Tiêu Lăng quàng lên vai Tô Tố, tay còn lại đặt tự nhiên lên bụng dưới của cô.
Tiểu Thất thấy khung cảnh như vậy, gật gật đầu.
Như vậy mới là hình mẫu của các cặp vợ chồng yêu nhau chứ.
Trong phòng khách, cặp đôi duy nhất không nói gì là Tôn Nguyên và Tiểu Hy, sắc mặt Tôn Nguyên ảm đạm nhìn Tiểu Hy như định nói gì đó xong lại thôi. Trong suốt quá trình, Tiểu Hy liên tục cúi gằm mặt, cô coi như không thấy ánh nhìn từ Tôn Nguyên.
Tầm chiều khoảng hơn 4 giờ, đám đông sau khi dùng xong trà chiều mới rời đi.
Tôn Nguyên và Tiểu Hy là người đầu tiên ra về.
Trương Hân nhìn theo dáng hai người xa dần, cô thở dài, “Hy vọng hai người họ nhanh nhanh làm hòa, nói gì giữa họ còn có Hòa Bình nữa, nếu như quả thực phải chia tay, cũng là một sự tổn thương cho đứa trẻ.”
Tô Tố không nói gì.
Tiểu Hy hiểu điều đó hơn bất cứ ai.
Nhưng những hành động của bố mẹ Tôn Nguyên, bất kể đổi lại là ai cũng không thể chịu đựng được, Tiểu Hy cũng là do họa vô đơn trí nên mới thành như vậy.
Cô chỉ hy vọng Tiểu Hy có thể chiều theo ý nguyện của mình mà bước tiếp!
……
Tiểu Thất và mọi người đã nhanh chóng về đến nhà.
Tiểu Thất lại lăn lộn ở nhà, một lúc sau trời tối rồi, cô mới đành phải rời nhà về trường.
“Cảnh Thụy, con đưa Tiểu Thất về trường đi.”
“Vâng!”
Trên đường về trường, Tiểu Thất liên tục than ngắn thở dài, “Anh, nếu như daddy and mamy không đồng ý cho anh và người anh thích yêu nhau, anh sẽ làm thế nào?”
“Daddy and mamy sẽ không thể không đồng ý đâu!”
“……”
Tiểu Thất cắn răng, “Ý em là, nếu anh là chú Tôn Nguyên, anh sẽ làm thế nào?”
Cảnh Thụy liếc qua Tiểu Thất một cái, “Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra!”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, chỉ cần là cô gái mà anh thích, cho dù daddy mamy có không thích đến thế nào họ cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh!”
Tiểu Thất gật gật đầu, điều này là sự thất.
Daddy và mamy của hai anh em khá là dân chủ và tự do.
Nói chung daddy và mamy nếu như không thích bạn gái của Cảnh Thụy, cùng lắm là ít tiếp xúc, chỉ cần anh trai thích là được, họ cũng sẽ không nói gì nhiều đâu.
“Còn gì nữa?”
“Thứ hai——đã nói vấn đề mẹ chồng con dâu từ trước đến nay luôn là bài toán khó, thực ra anh không thấy vậy! Hai người này tại sao lại có mâu thuẫn? Chỉ có một khả năng, người chồng người con đứng giữa chưa tròn được trách nhiệm của mình. Cũng giống như chuyện của chú Tôn Nguyên lần này.....Chú ấy đã sống với mẹ nuôi của chúng ta 15 năm, nhưng lúc mẹ nuôi đến bệnh viện thăm mẹ của chú ấy thì lại đi hoài nghi ý đồ của mẹ nuôi. Một người đàn ông.....đã ở với mẹ ruột của mình hơn 40 năm, lại sống với mẹ nuôi của chúng ta hơn 15 năm, theo lý, tính cách của hai người họ, chú ấy đều phải rõ rồi. nhưng cảm giác đầu tiên của chú ấy là hoài nghi ý đồ của mẹ nuôi! Chuyện đó chỉ nói lên một điều!”
“Là gì?”
“Chú Tôn Nguyên thị phi bất phân!”
Tiểu Thất không thể không nói, phân tích của anh trai khá là khách quan.
Cô nhìn ra ngoài cảnh đêm, đèn đường dần trải về phía sau, thở dài.
Anh nói đúng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu, thực ra đều do người đàn ông không làm cho tròn trách nhiệm thôi!
Cũng khó trách lần này mẹ nuôi buồn đến vậy!
……
Khi đến cổng trưởng, Cảnh Thụy cũng xuống xe.
“Anh xuống làm gì?”
“Trời tối rồi, một đứa con gái như em không an toàn, anh đưa em đến cửa ký túc.”
Tiểu Thất, “……”
“Anh trai, đây đã là cổng trường rồi, hơn nữa giờ này mới hơn 7 giờ tối thôi, trong trường vẫn còn nhiều người lắm, em có phải đứa con nít 3 tuổi đâu, không cần anh phải tiễn đưa, anh mau về đi!”
“Không được!”
Thôi được!
Tiểu Thất ngoan ngoãn đi theo Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy đi trước, Tiểu Thất đi phía sau, trên đường đi hai người gặp sự chỉ chỏ của những bạn học bên đường.
Cảnh thụy cau mày, “Bọn họ đang nghị luận chuyện gì vậy?”
“Bọn họ không biết anh là anh trai của em, chắc đang tưởng em kiếm được anh nhà giàu nào đó, nên mới đá tên Lý Dương,” Tiểu Thất trợn mắt lườm bọn họ, mấy người đồng học kia thấy đuối lý, cuối cùng cũng phải tản đi.
“Em cứ để bọn họ đồn thổi như vậy sao?”
“Thích Đồn thổi thì cho họ đồn, nói gì thì em cũng chẳng thiệt miếng thịt nào!” Tiểu Thất nói rồi, đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay anh, “Cứ để cho phong ba bão táp kéo đến dữ dằn hơn nữa đi, để sau này mọi chuyện sáng tỏ rồi, gậy ông lại đập lại lưng ông đau hơn nữa đi!”
Cảnh Thụy, “……”
Khi đến dưới chân ký túc, Tiểu Thất vẫy tay chào, “Được rồi được rồi, em cũng đến nơi rồi, anh về đi.”
“Ừ! Rảnh rỗi nhớ về nhà.”
Tiểu Thất đột nhiên nhớ lại hôm nay đã chịu kích động nên vẫn chưa nói cho người nhà về chuyện cô phải đi huấn luyện tại công ty Phong Hoa, cô liền giữ Cảnh thụy lại rồi nói những điểm quan trọng cho anh biết.
“Công ty Phong Hoa?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cảnh Thụy gật gật đầu, “Công ty này mấy năm gần đây phát triển được lắm, anh gặp chủ tịch của họ mấy lần, anh ấy là một người rất có năng lực, mới tiếp quản Phong Hoa 5,6 năm nay mà đã biến một công ty từ vô danh thành một hãng hàng danh tiếng trong nước, rất có năng lực! Cơ hội lần này nhất định em phải biết nắm bắt, với năng lực của anh ta, nhất định sẽ không để mai một bất cứ nhân tài nào đâu, biết đâu em đi công ty Phong Hoa lại học được gì đó.”
Tiểu Thất nghe thấy sự đánh giá cao của Cảnh Thụy dành cho Lục Sâm, trong lòng cô vô cùng vui mừng.
Hì hì!
Người đàn ông lọt vào mắt xanh của Tiểu Thất này không những đẹp trai, lại có bản lĩnh như vậy!
Haizz!
Sao cô lại có mắt nhìn người như vậy chứ!
Sau khi Cảnh Thụy ra về, Tiểu Thất ôm mặt đứng đó ngây người ra, một hồi lâu sau, cô mới hì hì cười, nhảy nhót đi vào lầu ký túc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]