Chương trước
Chương sau
Trong túi vừa có một ít tiền, Tiểu Thất liền cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Trước đây cô đều là ngồi xe bus về trường, hôm nay cô xa xỉ hơn một chút gọi cho mình một chiếc taxi.

Nghĩ cô đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ, riêng cha cô mỗi năm chia phần trăm hoa hồng công ty cho cô cũng đủ cho cô xài cả đời cũng không hết, thế nhưng hôm nay vì có được một ít tiền của anh cô lại thấy vui vẻ như thế này!

Ài da.....

Cô đại tiểu thư này thật sự quá đang thương a.

Trong lúc suy nghĩ miên man, thì xe về tới trường học lúc nào mà cô không hay biết.

Vừa mới tới cổng trường, Tiểu Thất phát hiện hôm nay mọi người dùng cái ánh mắt kỳ quái nhìn cô...

Oạch....

Sao hôm nay lạ thế.

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình, mặc áo sơ mi trắng, được phối với quần jean, đi giầy Cavans màu trắng, nhìn cũng bình thường có j đặc biệt đâu.

Soi gương nhìn mặt cũng không có gì bất bình thường.

Nhìn tôi làm gì? vô duyên!

Tiểu Thất nhún vai, cũng không để ý nữa, đi nhanh về hướng ký túc xá.

Đi giữa đường, đột nhiên cô gặp Lưu Tuyền, Tiểu Thất vẫy tay với Lưu Tuyền,"Lưu Tuyền, tớ ở bên này, bên này!"

"Tiểu Thất?"

Lưu Tuyền chạy nhanh qua, vẻ mặt lo lắng hỏi,"Làm sao cậu lại tới trường?"

"Hả......không phải cậu hẹn tớ hôm nay đi nôp sơ yếu lý lịch à!"

Lưu Tuyền nhìn xung quanh, cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ về hai bọn cô, tranh thủ thời gian cô kéo Tiểu Thất đi chỗ khác, "Tiểu Thất, không tốt rồi, không tốt rồi, tớ đang định gọi điện cho cậu, bảo cậu đừng có đến trường, không ngờ cậu lại đến rồi."

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Không phải con khốn Trương Hy kia, không rõ lấy đâu ra tấm hình của cậu, chính là tối hôm qua ở quán Bar cậu ôm Lục Sâm, mặt Lục Sâm thì được tụi nó che lại, nhưng ảnh chụp mặt cậu thì rất là rõ rang, hiện tại tấm hình đó bây giờ đem lên diễn đàn của trường public rồi!"

"Vậy thì làm sao, tớ ôm ai là quyền của tớ, liên quan gì tới bọn họ!"

"Cậu nha đầu này. Nếu như chuyện chỉ có vậy sao tớ phải vội như thế!"Lưu Tuyền lấy điện thoại ra, đăng nhập và diễn đàn của trường, có một topic không hẳn chỉ có ảnh Tiểu Thất và Lục Sâm, còn có một tấm khác ở trước cửa đồn công an."Cậu xem! Con khốn Trương Hy không rõ lấy đâu ra tấm hình lúc anh cậu đến đón cậu về nhà, bình luận ở dưới đều là chửi cậu, nói cậu lăng nhăng không ra thể thống gì."

Tiểu Thất đoạt lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

A a a!

Khoan hãy nói cái khác, tấm ảnh này chụp cũng thật mập mờ.

Tấm này, Cô với anh cô vai kề vai đứng cạnh nhau, anh cô còn cúi đầu khoác áo cho cô, ở góc độ này nhìn đúng thật là có chút vấn đề, bức ảnh tuy có chút mơ hồ, nhưng khoảng cách của hai người lại rất gần, không biết rõ quan hệ giữa anh em cô, nhất định sẽ hiểu lầm đây.

"Tấm này chụp cũng được, không tệ cậu thấy sao!"

Lưu Tuyền hốt hoảng nói"Tiểu Thất tại sao cậu một chút cũng không lo thế!"

"Ha ha, có chuyện gì mà tớ phải lo, dù gì cũng không phải sự thật, bọn họ thích chửi tớ thế nào thì chửi, đó là anh trai tớ, anh trai tớ khoác áo cho tớ, bọn họ tưởng tượng tới mức độ này, trí tưởng tượng thật phong phú, không đi viết tiểu thuyết thì thật là lãng phí tài năng quá."

Lưu Tuyền nhìn Tiểu Thất hăng hái xem bình luận như thế, ngẫu nhiên cô còn cười lớn.

Nha đầu này....gan lớn quá đi.

"Tiểu Thất, cậu biết Cảnh Thụy là anh trai cậu, nhưng người khác không biết, tiếp tục như vậy đối với thanh danh của cậu là không tốt, cậu có biết không?"

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì!" Tiểu Thất đem điện thoại trả lại cho Lưu Tuyền nói"Chuyện này chắc chỉ "hot"được mấy hôm thôi, tớ nghĩ không quá 2 ngày là không có ai để ý nữa,Trương Hy muốn tớ sốt ruột, lo lắng, bất an haha, tớ mà lo lắng không phải đạt được mục đích của cô ta à? tớ không lo lắng, đợi có ngày mấy người đó biết Cảnh Thụy là anh trai của tớ, đến lúc đó chân tướng rõ ràng,cô ta lúc đấy giải thích như thế nào đây hahaha!"

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"

"Như thế nào đành như vậy đi, bọn họ thích nói thế nào thì kệ bọn họ, dù gì tớ cũng không quan tâm."

Lưu Tuyền bất đắc dĩ!

Được rồi!

Người trong cuộc còn không để ý, cô quan tâm mấy chuyện này để làm gì.

Hai người quang minh chính đại trở về ký túc xá.

Phía xa xa, hai người nhìn thấy một thân ảnh có chút quen thuộc.

"Thật sự là âm hồn bất tán a...."

Đứng dưới lầu ký túc xá không ai khác chính là Lý Dương!

Đêm qua Lý Dương không ngủ được, nghĩ đến Tiểu Thất và Lục Sâm, còn có người đàn ông kia hai người gặp trước đồn công an nữa, trong lòng anh ta như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho anh ta mất đi lý trí, hôm qua hai tấm ảnh trên diễn đàn của trường là lúc anh ta mất đi lý trí đăng lên.

Đợi đến khi tỉnh táo, muốn xóa bỏ hai tấm hình thì đã quá muộn.

Bình luận đã trên 1 vạn rồi, nổi đến mức này thì có xóa đi cũng không có tác dụng gì, may mà anh ta dùng nick phụ đăng nhập để upload lên, không thì có người biết là anh ta làm rồi.

Thế nhưng cái cục tức trong lòng anh ta đến giờ vẫn không hết.

Do đó hôm nay rất sớm anh ta liên đợi ở tầng 1 ký túc xá, bất luận thế nào,anh ta đều muốn Tiểu Thất phải nó rõ ràng.

"Tên kia không phải là chia tay với cậu rồi sao, lại còn đứng dưới lầu ký túc xá chúng ta làm gì?"

"Ai biết được! Vậy mà cũng không sợ tớ tức giận sao."

"Tiểu Thất, hay là bọn mình đi đường khác thôi, Lý Dương loại người này, bọn mình không gặp thì tốt hơn."

Hơn nữa tớ thấy, bên cạnh Lý Dương cũng có không ít người.

Tiểu Thất và Lý Dương chia tay cũng không tới mức phải công bố cho mọi người, thế nên mấy bạn học cùng trường, biết rõ hình như Lý Dương đã xem được tấm hình được đăng lên diễn đàn của trường, nay đến tìm Tiểu Thất hỏi cho rõ, bọn họ mục đích là đến xem náo nhiệt đây.

Tiểu Thất bước nhanh lên phía trước, Lưu Tuyền cuống quít kéo cô lại"Này, này cậu làm cái gì thế?"

"Đường khác hả! tớ hiện tại một chút cũng không muốn thấy loại cặn bã này!

"Cậu với hắn...."

"Tớ bây giờ với Lý Dương không có một chút nào hối hận, hôm qua tớ khóc cũng khóc rồi, giận cũng giận rồi, hai năm tình cảm của tớ và hắn bây giờ chỉ là một dấu chấm tròn, mọi buồn bực phiền muộn tớ cũng hết rồi, hiện tại bây giờ giữa tớ và Lý Dương chỉ là cái quan hệ người yêu cũ, về sau không thể phát sinh thêm cái gì nữa."

Lưu Tuyền thở dài.

Cô còn lo lắng Tiểu Thất đau lòng không kiềm chế được!

Tốt rồi, tốt rồi!

Gan lớn một chút cũng không phải là không có chỗ tốt.

Tiểu Thất không về ký túc xá, mà cùng Lưu Tuyền đi đến khu rừng nhỏ ở trong trường.

"Bọn mình không về ký túc xá nữa?"

"Đương nhiên là về, nhưng đợi chút nữa" Tiểu Thất nằm trên thảm cỏ, ngắm dòng sông chảy quanh khu rừng, miệng ngậm một cọng cỏ, một bộ dạng bất cần,"Bọn họ muốn chế giễu, tớ không muốn để cho bọn họ vừa ý, đợi bọn họ đi rồi thì bọn mình trở về."

"uhm"

Hai người đợi trong khu rừng nhỏ loáng một cái là đã đến chiều, tối quay về ký túc vậy mà vẫn gặp Lý Dương cố chấp đợi ở đó.

"Trời ơi, tên này thật là có rất kiên nhẫn đây."

Lưu Tuyền cũng không biết nói gì.

May mà lúc này mấy bạn học xung quanh cũng đã bỏ đi, chắc là không đủ kiên nhẫn đợi được nữ chính xuất hiện nên đành bỏ đi.

"Tiểu Thất..."

Tiểu Thất,"Hừ" nhổ ngọn cỏ trong mồm ra, giữ chặt tay Lưu Tuyền,"Đi, bọn mình qua đấy, hỏi xem hắn cuối cùng muốn làm cái gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.