Người nhà họ Mạc đúng là đang thương lượng đối sách.
“Bố, mấy người bên ngoài vẫn chưa chịu đi kìa, phải làm sao đây?” Mạc phu nhân đau đầu, “Danh tiếng của Oanh Oanh coi như mất hết rồi, sau này nó phải làm sao đây.”
“Con hỏi bố, bố hỏi ai đây.” Mạc lão gia trợn Mạc phu nhân, “Còn không phải đứa con gái ngoan mà con dạy à?”
Mạc phu nhân tủi thân.
Cái này trách bà được sao, Mạc Oanh Oanh từ bé là ai đã chiều nó nhất? Còn không phải là lão gia khi nó còn bé hay làm sai, bà có muốn dạy bảo nó một trận cũng phải nhìn sắc mặt của lão gia, còn nói con cháu nhà Mạc gia khó chiều, ương ngạnh tý thì có sao? Bây giờ khó chiều rồi thì bắt đầu trách người làm mẹ này, lúc trước thì đi đâu rồi?
Mạc phu nhân bắt đầu khó chịu với Mạc lão gia.
Nếu không phải là do lão gia, nó có thể thành thế này được không?
“Mẹ, có phải con đã xong rồi không, chắc chắn con xong rồi, đám phóng viên đó chắc chắn không tin lời ông nội đâu, danh tiếng của con coi như xong rồi, quãng đời còn lại con phải làm sao đây.” Mạc Oanh Oanh bắt đầu gào khóc.
Mạc phu nhân thấy con gái khóc đến mắt sưng húp như hột đào, bà vô cùng nóng lòng, nhưng bà cũng chẳng có cách nào cả, cắn môi nhìn Mạc lão gia, “Bố, bây giờ chuyện thành thế này rồi, chúng ta phải nghĩ chuyện làm sao thu dọn bãi chiến trường này đây.....”
“Còn dọn dẹp thế nào nữa.....”
Mạc lão gia trong lòng hiểu hơn ai hết, từ lúc nãy Tiêu Lăng tuyên bố hủy bỏ hôn ước, cuộc đời này của Oanh Oanh coi như đã đi tong, ánh mắt ông nhìn sang Ngụy Cường.
“Lão,lão gia.....”
Ngụy Cường rất sợ Mạc lão gia, anh ta sợ nhất Mạc lão gia không có chỗ xả giận lại trút hết lên mình.
“Khi nãy anh nói có thể cưới Oanh Oanh?”
Ngụy Cường ngây người, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, vội gật gật đầu, “Được ạ, được ạ, cháu có thể nhận trách nhiệm cưới cô Tô được mà, tình cảm của cháu và vợ đã chẳng lành từ lâu, bây giờ ly hôn cũng được, lão gia à, con đảm bảo với ông, con nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với cô ấy.”
Mạc lão đầu khép hí mắt, dường như đang đo thử độ chân thật trong lời nói của anh.
Ngụy Cường và lão gia bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn không trốn tránh. Đối với anh ta nếu khéo thế nào mà lấy được Mạc Oanh Oanh là tốt nhất, đây đúng là vận may hiếm có, Mạc Oanh Oanh là ai? Là đại tiểu thư nhà họ Mạc đó. Lấy được cô ta thì sau lưng sẽ có cả Mạc gia chống cho, với tình cảm yêu quý của Mạc lão gia với cháu gái Mạc Oanh Oanh thì có khi tiền cưới của nhà gái tha hồ, vậy cả cuộc đời còn lại, Ngụy Cường còn phấn đấu làm cái gì? Ngồi hưởng thành quả là được rồi.
Đây đâu phải là lấy vợ, mà là lấy một cây tiền vàng về nhà, vấn đề là cây tiền vàng này cũng xinh đẹp nữa.
Mạc lão gia quay mặt đi chỗ khác, “Thế con cái anh thì sao? Oanh Oanh của chúng tôi chẳng có lý nào bước về nhà anh phải nấu cơm phục vụ, làm mẹ kế cho các con của anh đâu.”
“Không vấn đề, không vấn đề,” nhà tôi có mỗi cô con gái, cũng đã thành niên rồi, nó đã chuyển ra ngoài ở cũng đã lâu, hơn nữa con gái tôi cũng đang quen bạn trai rồi, chỉ hơn hai năm nữa là đi lấy chồng, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, đợi lúc nó đi lấy chồng, ông bố như tôi chuẩn bị cho nó ít xính lễ là được chứ gì, tôi đảm bảo nếu Oanh Oanh gả cho tôi nhất định sẽ không phải chịu ấm ức, nếu cô ấy không muốn nhìn thấy con gái tôi tôi sẽ không để họ phải gặp mặt. Hơn nữa trên tôi không có người già, cũng tránh đi chuyện mẹ chồng con dâu, nói chung, nếu Oanh Oanh gả cho tôi, tôi nhất định sẽ nâng cô ấy như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Ngụy Cường cảm thấy được ý của lão gia, kích động đến mức mặt đỏ bừng, cách xưng hô cũng đổi từ Mạc tiểu thư thành Oanh Oanh.
Lão gia đăm chiêu đôi phút bèn gật gật đầu, “Được, ngày mai Mạc Tầm đính hôn xong, anh lập tức về thành phố ly hôn vợ cũ, rồi sắp xếp chuyện của nhà mình cho ổn thỏa đi, chọn một ngày tốt đi lấy giấy đăng kí kết hôn với Oanh Oanh.”
“Vâng vâng vâng, ngày mai sau khi về nhà, tôi sẽ lập tức ly hôn, nhất định lập tức ly hôn.”
“Không, cháu không chịu gả cho anh ta đâu.”
Sắc mặt mọi người trong phòng bỗng chốc thay đổi, lão gia dường như không hề nhìn thấy, khươ khươ tay với Ngụy Cường, “Anh nhanh mặc áo vào đi ra, tôi còn chuyện cần nói với người nhà.”
“Vâng vâng vâng, tôi mặc ngay đây.”
Ba người phụ nữ trong phòng đều quay người lại, Ngụy Cường nhanh chóng mặc quần áo đi giày lại, hứng khởi rời khỏi phòng.
Mạc Oanh Oanh dường như nghe tiếng anh ta nói với đám nhà báo, “Đúng đúng, đến lúc đó mời mọi người đến uống rượu mừng.” Mạc Oanh Oanh nghe vậy liền nổi điên, cô ra sức bứt vò tóc mình, “Cháu không muốn gả cho gã đó, tuổi của hắn đủ làm bố cháu rồi, cháu không muốn lấy hắn.”
“Gả hay không gả không đến lượt cháu quyết” Lão gia thái độ cứng rắn, “Chuyện này không còn cách thương lương.”
Mạc phu nhân tim đau như cắt, “Bố, cái gã Ngụy Cường đó là kẻ đã có gia thất, hơn nữa con gái hắn đã lớn gần bằng Oanh Oanh rồi, cách hành xử, tác phong cũng có vấn đề, sao bố có thể để Oanh Oanh gả cho một gã như thế, chuyện này con không đồng ý.”
Mạc Đào cũng có vẻ không đồng tình,”Bố.....”
“Đủ rồi, các con không đồng ý cũng phải đồng ý.” Mạc lão đầu hung hăng nhìn mấy người họ, “Các con nghĩ nghĩ bố muốn đẩy Oanh Oanh vào đống lửa sao, là bố muốn tốt cho nó, bây giờ danh tiếng của nó đã mất, các con nghĩ mấy gia đình môn đăng hộ đối trong thành phố này còn ai chịu nó? Chuyện hôm nay làm lớn như thế, sau này ai kết hôn với Oanh oanh đều sẽ bị lôi ra làm trò cười. Bị người khác cười nhạo, chuyện đến như vậy các con nghĩ còn có ai chịu lấy nó? Đừng nằm mơ nữa.
Mạc phu nhân rơi nước mắt, “Vậy thì cũng không thể là Ngụy Cường chứ.....”
“Ngụy Cường thì đã sao nào, chỉ là tuổi tác hơi cao,hắn có gia thất đã làm sao, con không nghe thấy nó nói sẽ lập tức ly hôn vợ đấy à. Có con cũng không phải vấn đề, nó cũng không phải con trai mà là con gái, nếu thế rất nhanh thôi nó cũng sẽ đi lấy chồng. Còn chuyện cuộc sống lố lăng không đường hoàng, thằng đàn ông nào mà chẳng thế, đàn ông trong cái giới này ai mà không có vài người phụ nữ bên ngoài? Đều là những thứ chẳng to tát,có gì mà phải lo.
“Nhưng mà.....”
“Không có nhưng mà.” Mạc lão đầu nói lạnh sắc, “Tất cả tài sản của anh ta đều nằm ở tập đoàn họ Mạc, chỉ cần tập đoàn họ Mạc còn tồn tại 1 ngày, anh ta cũng không dám đối xử tệ bạc với Oanh Oanh
Lời của ông nói cũng có lý.
Mạc đào và Mạc phu nhân nhìn nhau, rồi đều im lặng.
“Cháu không muốn lấy anh ta,” Mạc Oanh Oanh thấy sợ trong lòng, cô nhìn thấy Ngụy Cường đã buồn nôn, cô vội nắm lấy ga giường, gào thét lên, “Cháu nhìn thấy hắn đã buồn nôn rồi, có chết cháu cũng không lấy hắn ta.”
Chết?
Mạc lão đầu lạnh lùng nhìn cô, “Ông nói cháu biết nếu thích chết thì đi đi, nếu cháu tự sát cũng là cách tốt vẹn toàn thanh danh, cháu yên tâm nếu cháu tự sát ông sẽ không để người khác cứu đâu, thích chết kiểu gì thì chết.”
Mạc Oanh Oanh cả một quả tim như trầm xuống đáy hồ, mắt ngấn lệ nhìn Mạc lão đầu, không dám tin vào tai mình, “Ông ơi.....”
Cô hoàn toàn không dám tin, người ông yêu thương cô nhất lại đi dùng giọng nói lạnh lùng nhất bảo cô đi chết.
“Cháu đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ông, cũng đừng oán hận ông, sau này cháu sẽ biết ông làm vậy chỉ để tốt cho cháu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]