Chương trước
Chương sau
“Mộ Bạch, xin lỗi anh…”

Mặt Mộ Bạch trắng bệch, “Tô Tố, cậu ta tổn thương em như vậy, em quyết định tha thứ cho cậu ta sao?”

Tô Tố mím môi không nói.

Cô đã không muốn nói tiếp nữa, Mộ Bạch là người đàn ông khiến cho người ta không muốn tổn thương đến anh.

Tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt của Tô Tố nói rõ mọi thứ.

Ánh mắt Mộ Bạch hoàn toàn trầm xuống.

Tôn Nguyên và Lãnh Mạc thấy vậy cũng không đành lòng, Mộ Bạch yêu thầm Tô Tố 3 năm, 3 năm nay bọn anh luôn nghe lời khen của Mộ Bạch dành cho Tô Tố, bọn họ biết rất rõ tình cảm của Mộ Bạch dành cho Tô Tố.

Mọi người mặt đối mặt, không ai nói gì.

Không khí ngưng đọng.

Một phút.

Hai phút.

5 phút trôi qua...mọi người dường như đều hít thở chậm lại.

“Các cậu...có thể tránh một chút không, tôi muốn nói chuyện với Tiêu Lăng.” Nửa ngày sau cuối cùng Mộ Bạch cũng mở miệng, anh nhìn Tiêu Lăng, “Tôi muốn nói riêng với cậu.”

“Được.”

Lãnh Mạc dẫn Trương Hân quay lưng đi.

Có thể thấy hai người đã bình tĩnh lại, chỉ cần không đánh nhau, anh và Tôn Nguyên ở lại cũng không ích gì.

Tôn Nguyên cũng ngoan ngoãn rời đi, anh quay lại nhìn Tô Tố không đi theo, chuẩn bị đưa tay kéo cô, đồng thời nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hai người, Tôn Nguyên rụt cổ lại, nhanh chóng rút tay lại, nhỏ tiếng nói, “Tại sao mang tức giận đều đổ lên người tôi, thật là...Tô Tố, chúng ta đi, chị yên tâm, bọn họ đều là người trưởng thành, biết bản thân đang làm gì, chị không cần lo cho bọn họ.”

Tô Tố do dự một chút, quay đầu nhìn hai người một cái, đi theo Tôn Nguyên.



Đêm lạnh lẽo.

Trời vào thu đêm đều lạnh, nhưng tim Mộ Bạch càng lạnh hơn.

Ánh mắt anh phức tạp nhìn Tiêu Lăng, nếu là người khác thì anh có thể đi giành lấy, nhưng rõ ràng trái tim của Tô Tố đang ở trên người Tiêu Lăng, Tiêu Lăng lại là anh em tốt của anh.

“Có muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không?” Tiêu Lăng kiến nghị.

Mộ Bạch mím môi, không nói lời nào ngồi xuống cỏ, Tiêu Lăng thở dài ngồi kế anh.

“Khoảng thời gian này anh em chúng ta đều bận, rất ít có thời gian ngồi nói chuyện như vậy.” Tiêu Lăng nhẹ giọng nói, “Cậu muốn nói gì với tôi, nói đi, tôi sẽ nghe kĩ.”

“Vết thương trên đầu cô ấy là cậu gây ra?”

“Có thể nói là vậy.”

“Hai người đã chia tay một thời gian rồi phải không?’

“Đúng vậy.” Chỉ cần hỏi Tiêu Lăng sẽ trả lời, “Bây giờ tôi đang cầu xin tha thứ của cô ấy, vì trước đây làm tổn thương cô ấy quá sâu, nên bây giờ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho tôi.”

“Cậu, là vì có con với cô ấy mới muốn quay lại, hay là chỉ vì cô ấy.”

Tiêu Lăng biết Mộ Bạch sẽ hỏi như vậy, thở dài nói, “Chuyện con cái tôi cũng mới biết gần đây thôi, nói thật, tôi tưởng cô ấy tiếp cận tôi có mục đích…”

“Làm sao có thể, cô ấy không phải là người như vậy.”

“Đúng vậy, đáng tiếc là tôi hiểu lầm xong mới phát hiện, nếu biết sớm sẽ không hiểu lầm.” Tiêu Lăng tiếp tục nói, “Khi tôi biết hai đứa trẻ đó là con tôi, có cảm giác trời như lộn ngược vậy, Mộ Bạch cậu biết cảm giác đó không, giống như bình ngũ vị bị đập bể, chua ngọt khổ cay mặn tất cả đều có, những sau này tôi lại thấy mình thật may mắn, con của cô là con ruột của tôi. Cho dù trong khoảng thời gian hiểu lầm sâu sắc, tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ để cô ấy rời đi. Thực ra...nếu con của cô ấy không phải con ruột của tôi, tôi cũng sẽ không để cô ấy rời đi.”

Mộ Bạch đã nghe hiểu.

“Sau này cậu sẽ kết hôn với cô ấy chứ?”

Nếu cậu muốn chơi đùa với Tô Tố, hoặc muốn Tô Tố làm ** của cậu, vậy anh sẽ không nhịn nữa, nếu thật như vậy anh sẽ không quan tâm gì hết, cũng không sợ Tô Tố để yêu người khác, anh sẽ nghĩ cách để cô đến bên mình, anh sẽ liều một lần.

Tiêu Lăng lớn lên cùng Mộ Bạch, tự nhiên biết cậu ấy nghĩ gì.

Anh trầm giọng nói, “Thực ra, chỉ cần cô ấy gật đầu, tôi lập tức đi đăng kí kết hôn với cô ấy.”

Một câu nói đánh tan hết mọi hy vọng của Mộ Bạch.

Anh ngồi trên cỏ khẽ gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Tiêu Lăng có chút không nhẫn tâm, nhưng những thứ khác có thể nhường, người phụ nữ anh yêu thì không thể, anh ngồi bên Mộ Bạch, không nói lời an ủi nào, bây giờ dù nói gì cũng sai, nói thì sẽ giống như khoe khoang.

“Tiêu Lăng.”

“Ừ.”

Tôi âm thầm quan sát cô ấy 3 năm rồi, dường như mỗi ngày cô ấy đều qua không tốt, sau này...đối tốt với cô ấy một chút, đừng để cô ấy bị tổn thương.”

“Tôi nhất định.”

“Nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy lần nữa, tôi sẽ không đứng yên nhìn nữa, đến lúc đó đừng trách tôi đẩy cậu vào đường cùng.”

“Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu.”

“Tốt nhất là như vậy.”



Tô Tố từ khu rừng bước ra, thấy An Tiểu Hy đang gấp gáp, thực ra Tiểu Hy thấy tình hình không tốt nên đuổi theo, nhưng ở ngoài khu rừng không dám vào, sợ nếu người ta đang nói, cô vào sẽ làm cản trở, với lại dù là Mộ Bạch hay Tiêu Lăng, nhất định sẽ không đánh phụ nữ.

Thấy Tô Tố cầm hoa hồng bước ra, cô nhanh chóng chạy lên đón, “Sao rồi, không sao chứ?”

Tiểu Hy rất hiểu Tô Tố, trong lòng cô không có Mộ Bạch, nhiều nhất chỉ xem anh là bạn, cho nên mới nhận hoa vì sợ anh không thể xuống đài được, lúc nãy thấy Tiêu Lăng đuổi theo, Tiểu Hy cũng đi theo đến khu rừng thám tính, nhưng đêm khuya, trong rừng đen thui, không thấy gì cả.

“Tố Tố à, cậu để Mộ Bạch ở lại, lỡ Tiêu Lăng đánh người thì sao?”

“Ta kháo, anh em của tôi trong mắt cô là vậy sao.” Tôn Nguyên đi cùng Tô Tố, nghe Tiểu Hy nói vậy lập tức không đồng ý, “Tiêu Lăng không vô sỉ như cô nói.”

Tiểu Hy không hề cho Tôn Nguyên chút sắc mặt tốt, nghe anh nói vậy lập tức cười lạnh, “Hahaha--- anh em tốt của anh chuyện vô sỉ cũng làm rồi, đừng nói là chuyện đánh tình địch.”

Tôn Nguyên nhất thời á khẩu.

Nếu người tỏ tình với Tô Tố không phải Mộ Bạch, quả thực đại ca có thể làm ra loại chuyện này.

Tiểu Hy thấy anh không nói chuyện, khinh thường trừng anh, ôm cánh tay của Tô Tố, mặt lo lắng nhìn về phía khu rừng nhỏ.

“Đừng lo lắng, Mộ Bạch là bạn tốt cùng lớn lên với Tiêu Lăng.”

“A?”

Miệng Tiểu Hy há thành chữ O, mắt mở to như đang phán đoán câu nói của cô có thật hay không, thấy mặt Tô Tố nghiêm túc, cô lại càng không nhịn được nuốt nước miếng, “Aaa, tôi cứ nghĩ Mộ Bạch là học sinh nghèo, thì ra anh ta ** như vậy, tôi học chung 3 năm với anh ta vậy mà không biết chuyện này, nhưng nghĩ lại có vẻ không sai, đàn anh Mộ Bạch khí chất ưu nhã như vậy, giơ tay hay động chân cũng đầy phong độ, một gia đình bình thường không thể nuôi dưỡng ra người đàn ông xuất sắc như vậy.”

“Khục khục.”

“Anh ho cái mông gì.” Sắc mặt của Tiểu Hy luôn không tốt khi đối mặt với Tôn Nguyên, cô không ngừng nhìn khinh thường, “Bộ dạng của anh mới không giống con nhà giàu, cả người như con bướm hoa, phá gia chi tử mà.”

Sắc mặt Tôn Nguyên đột nhiên tối lại.

Lúc này trong lòng Tô Tố đang khó chịu, thấy Tiểu Hy và Tôn Nguyên cãi nhau, lắc đầu từ từ đi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.