Chương trước
Chương sau
Tiêu Lăng và Tô Tố nghe thấy tiếng gọi toàn thân cứng đờ,hai người nhưng toàn bộ mọi hành động,một trên một dưới cứng đờ nhìn đối phương.

“Daddy mami,hai người ở trong phòng không?”

Tiểu Thất không nghe thấy tiếng ai hồi đáp lại gõ cửa gọi hai tiếng.

Tô Tố như trong mộng bị gọi tỉnh,nhanh chóng trả lời,bản thân cô sợ hãi trả lời rất mềm mỏng, “Ở đây ở đây,Tiểu Thất,cái này….mami đang ngủ trưa,con đợi chút,mami ra ngay đây.”

“ồ” Tiểu thất trả lời một tiếng,lại gọi, “Thế Daddy thì sao?”

“Daddy cũng đang ngủ trưa…” Tô Tố yếu ớt trả lời.

Ngoài cửa Tiểu Thất mắt sáng lên,cô bé quay người nhìn Cảnh Thuỵ,nói nhỏ, “Anh à anh à, Daddy mimi đang ngủ trưa cùng nhau này.”

“ừ”

“Anh,sao anh phản ứng nhạt nhẽo thế”.Tiểu thất có chút thất vọng, “Daddy mami đã ngủ trưa cùng nhau rồi,có phải là nói rõ ràng mami đã tha thứ cho Daddy hay không,có phải là gia đình chúng ta sau này có thể cùng nhau chung sống hay không vậy?có phải là Daddy sẽ ở cùng với chúng ta,có đúng không hả.”

Cảnh Thuỵ kéo tay Tiểu Thất,trả lời rất lạnh lùng, “Chắc là thế.”

Thằng nhóc nhanh chóng quay người trở về phòng,Tiểu Thất không hề nhìn thấy trên miệng thằng bé đang mỉm cười.

...

Trong phòng mặt Tô Tố đỏ ửng,tay chân cuống cuồng đẩy Tiêu Lăng ra, “Anh mau đứng lên,chút nữa bọn trẻ vào phòng nhìn thấy bây giờ.”

Tiêu Lăng hít sâu,bất lực gối đầu lên vãi cô,buồn rầu nói, “Tô Tố,thêm vài lần như thế này nữa không khéo anh hỏng mất…”

Mặt Tô Tố càng thêm đỏ ửng.

Hai người họ thân thể dính chặt,cô có thể cảm nhận thấy sự biến hoá của cơ thể anh.

Mặt cô nóng tới mức có thể rán cả trứng rồi.

Sao mà lại có thể lăn vào nhau được cơ chứ,cô rõ ràng chỉ vào phòng thay đồ.Anh gối xuống vai cô, và hơi thở đang cháy ớt bên tai cô.Tai của Tô Tố đang nóng đến buồn hết cả lên,không thể chịu nổi cô dùng tay đẩy anh, “nhanh đứng lên,em phải đi phơi quần áo rồi…”

Xấu hổ,thật sự là rất xấu hổ,bọn trẻ chỉ kẻ phòng bên cạnh cách một bức tường vậy mà họ chút nữa thì bùng cháy rồi.

Tiêu Lăng buồn rầu đứng lên.

Tô Tố không dám nhìn anh,nhanh chóng thu dọn lại chỗ lộn xộn ** này,sau đó mặc nhanh quần áo xuống **.Để cho bọn trẻ không phát hiện điểm nghĩ vấn,cô mở cửa sổ phòng,bên ngoài gió lạnh cùng với chút mưa nhỏ bị thổi ngược vào,mặt cô đang nóng cũng được tỏa nhiệt bớt rồi.Quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Lăng vẫn đang ngồi trên giường không có động tĩnh gì.Lúc này Tô Tố cuống lên, “Anh nhanh sửa lại quần áo đi,không lát nữa bọn trẻ nhìn thấy nó lại đặt câu hỏi.”

Tiêu Lăng vẫn đang hồi tưởng về cảm giác được chạm vào làn da mềm mịn đó,nghe thấy tiếng cô nhìn cô vạn phần ai oán,không thể không đứng lên sửa lại quần áo.

Tô Tố nhìn thấy anh làm xong rồi mới ra mở cửa phòng.

...

Ở nơi khác.

Mạc Oanh Oanh gần như phát điên lên.

“Không thể nào,Tiêu Lăng không thể nào nói như thế.Anh ấy không phải là nghe lời ông nội nhất hay sao,sao lại như vậy được,anh ấy thật sự nói vì Tô Tố có thể không cần qua lại với Ông nội Tiêu hay sao?”

Mạc phu nhân đau lòng ôm lấy cô, “Oanh Oanh,Tiêu Lăng chính miệng nói như vậy,mẹ thấy cậu ta thật sự để ta Tô Tố rồi,một người đàn ông tim hoàn toàn không ơn bên con,chúng ta không cần cậu ta có được không?Mẹ sẽ tìm cho người người trẻ tài tuấn khác,con nghe mẹ lần này được không?”

“Không được không được.” Mạc Oanh Oanh điên cuồng đập vào cửa.

“Oanh oanh oanh oanh,con không được như thế,vết thương trên cổ tay của con vẫn chưa lành, vẫn đang truyền nước đấy,nhanh dừng lại.” Mạc phu nhân ôm chặt lấy Mạc Oanh Oanh,nhưng Mạc Oanh Oanh như người bị điên vậy,cứ thế đánh,Mạc phu nhân xông tới bên Mạc Đào gào lên, “Nhanh khống chế Mạc Oanh Oanh không thì vết thương của nó lại nứt ra bây giờ.”

Mạc Đào nhanh chóng ngồi xuống cạnh giường giữ cổ tay của Mạc Oanh Oanh, Mạc Oanh Oanh đấu tranh không được phút chốc khóc ầm lên, “Con không muốn như thế,bố mẹ không phải đồng ta rằng sẽ xử lý mọi chuyện êm đẹp hay sao.Các người lừa con,ông nội lừa con.”

Mạc lão đầu đừng cạnh**trầm mặc không nói nửa lời.

“Oanh Oanh,đừng trách ông nội con,ông cũng đã cố hết sức rồi.Nhưng chủ yếu vẫn còn phải dựa vào Tiêu Lăng mà,Tiêu Lăng cậu ấy hoàn toàn không nghe theo ông nội cậu ta,con xem con còn muốn ông nội phải làm sao.” Mạc Đào thở dài, “Tôi thấy ý của Tiêu Lăng là muốn phân định rõ muốn tuyệt giao với gia đình chúng ta.”

Mạc Đào cuối cùng cũng nhìn xa hơn chút,quay đầu nhìn Mạc lão đầu, “Bố,chưa đến mức cuối cùng chúng ta đừng có đối mặt với nhà họ Tiêu.”

“Bố biết.”

Đây cũng là việc mà Mạc lão đầu lo lắng,ông nghĩ chút mới nói, “Oanh oanh nếu như con muốn gia đình chúng ta vạn kiếp bất phục thì con cứ tiếp tục làm loạn đi.”

Mạc Oanh Oanh cứng đờ,bất động nhìn Mạc lão đầu,có nghiêm trọng như vậy không?

Mạc lão đầu mặc dù rất yêu thương Mạc Oanh Oanh,nhưng sự nghiệp của gia đình họ Mạc,ông ấy càng coi trọng hơn,ông cậu mày nhìn Mạc Oanh Oanh, “Ông thấy ta của Tiêu Lăng,nếu như không làm tốt,khẳng định gia đình mình đổ vỡ,Oanh Oanh con cũng hiểu việc này,Tiêu Lăng sức mạnh ngang trời,chúng ta không được gây chuyện có lỗi với anh ta,nếu không chắc chắn chỉ nắm phần thua mà thôi.”

Mạc Oanh Oanh tim như bị nhấn chìm xuống đáy biển, “thế thì con chỉ còn cách bỏ cuộc hay sao?Ông nội,con khoing muốn như thế,Nhà họ Tiêu không phải là mạnh ngang trời sao.Nếu như con có thể gật vào nhà họ,thì con có thể thành bà chủ của nhà họ Tiêu rồi.Tới lúc đó nhà chúng ta sẽ gióng như nước cao thuyền giương sao…”

“Đủ rồi con im mồm đi,gia đình chúng ta không cần dựa vào nhà họ Tiêu nước cao thuyền giương.” Mạc lão đầu tức giận cắt ngang lời cô ấy, “Con ở yên đấy dưỡng thương đi,đợi vết thương lành rồi ông nội sẽ sắp xếp cho con mối khác.Còn về Tiêu Lăng…con đừng nghĩ đến nữa.”

Mạc Oanh Oanh không can tâm,hoàn toàn không can tâm.

Cô nắm chặt nắm đấm,trong mắt ngập tràn nỗi uất hận, “Thế còn Tô Tố thì sao,để cho con tiện nhân ấy được dễ dàng như vậy sao.Ông nội,bố,Tô Tố con tiện nhân ấy có được Tiêu Lăng không nói làm gì,nhưng anh trai con,anh trai con đều sắp bị dính tà rồi,mọi người không quan tâm sao.”

Mạc lão đầu nhìn về phía Bạch Linh đang đứng,sắc mặt cô ấy choáng váng,trên miệng là nỗi khắc khổ không biết nên khóc hay cười, “Bạch Linh,con nói cho ông nội biết sự thật,lần trước Mạc Tầm kẻ bệnh viện có phải vì tranh Tô Tố với Tiêu Lăng nên mới thành ra như vậy.”

Mạc Tầm đi công việc rồi,không phải ở trong phòng bệnh,Bạch linh thấy lão gia tử hỏi vậy trả lời cũng không được,không trả lời cũng không xong.

Trả lời rồi Mạc Tầm nếu như biết,miệng không nói nhưng trong tâm chắc chắn sẽ trách móc cô.Nhưng nếu không nói…Hình tượng ngoan ngoãn nghe lời mà có gây dựng trong mắt lão gia tử sẽ hoàn toàn không còn.

Cô nghĩ một chút,cắn chặt môi nói nhỏ, “Ông nội,Con tin Mạc Tầm chỉ là phút ma đưa đường quỷ dẫn lối mà thôi…”

Đối diện nhận định những gì lão gia tử nói.

Lão gia tử đại nộ, “Thằng chết mất nết này,lại dám giấu gia đình,giấu ta.”

Bạch Linh cúi đầu không nói gì.

“Không được,nhất định không được như thế này nữa.”

“Ông nội,thế thì ông nhanh nhanh tìm cách đối phó với Tô Tố đi,Cô ta chính là một con yêu tinh.”

Mạc lão đầu giận giữ nhìn cô ta, “Con nghĩ ta không muốn sao,Tiêu Lăng đã nói nhưng lời rất hận rồi,gia đình ta ai dám động vào Tô Tố anh ta sẽ cho gia đình nhà ta tan nát.”

Mạc Oanh Oanh ngớ người.

“Thế,thế bây giờ làm thế nào?”

Lão đầu tử nhìn Bạch Linh,nghĩ nghĩ tới việc phát sinh hiện tại.Giọng trầm xuống, “Đính hôn để Mạc Tầm ngay lập tức đính hôn với Bạch Linh,để cho nó không còn tơ tưởng linh tinh nữa.”

Mắt Bạch Linh ngạc nhiên sáng bừng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.