Chương trước
Chương sau
Toàn bộ trang viên giống nhưng phút chốc bừng tỉnh trở lại.

Tòa lầu nhỏ màu trắng phong cách Châu Âu cũng có ánh đèn sáng lên, dần dần, có người giúp việc mặc xong quần áo ra cổng, nhìn thấy là Tô Tố, tất cả mọi người đều không dám hành động, càng không dám đi mở cửa cho cô ấy.

Tô Tố bám lấy cánh cổng bị đóng chặt, dùng sức đập, “Tiêu Lăng anh ra đây! Anh nhanh ra đây, tôi đã nghe anh đi bộ từ sân bay về đây rồi, anh nói sẽ để tôi được gặp bọn trẻ, anh đã nói vậy!”

Không cần biết Tô Tố gào thét như thế nào, trong tòa lầu nhỏ phong cách Châu Âu đều không có bóng hình đi ra.

Tô Tố biết Tiêu Lăng chưa ngủ.

Có lẽ lúc này anh ta đang ở đâu đó nhìn ngắm sự thảm hại của cô. Toàn cơ thể cô mềm yếu, trong đầu quay cuồng, đến cả tiếng hét cũng nhỏ dần.

Giọng cô xen lẫn tiếng khóc lóc, “anh đã đồng ý với tôi cho tôi gặp bọn trẻ, đã đồng ý rồi......”

Dì Trương nhìn thấy tình cảnh này có chút không nhẫn tâm.

Bà đã được biết tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư là con của Tô tiểu thư và thiếu gia sinh ra, đối với việc Tô tiểu thư lừa gạt thiếu gia bà đương nhiên không thừa nhận, trước đây cô và Tô Tố tiếp xúc cũng khá tốt, với lại bản thân bà cũng là người mẹ, nhìn thấy Tô Tố như vậy thực sự có chút khó chịu.

Bà từ cửa biệt thự đi ra, cách hàng rào lắc đầu với cô ấy, “Tô tiểu thư, cô hãy về trước đi, thiếu gia ngài ấy hôm nay sẽ không gặp cô”

Tô Tố giống như bám được cành cây cứu mạng, cô cách hàng rào dùng sức tóm lấy tay của dì Trương, “dì Trương, cháu cầu xin dì, dì đi nói với Tiêu Lăng được không, nói vưới anh ấy ra đây gặp cháu được không?”

Dì Trương lắc đầu, “Tô tiểu thư, không phải tôi không giúp cô, chuyện lần này thiếu gia thực sự rất tức giận, tính cách của thiếu gia cô cũng không phải không rõ, ngài ấy cứng nhắc như vậy cũng không phải tôi có thể khuyên được. Không giấu gì cô, thiếu gia đã dặn dò xuống dưới, trong biệt thự tất cả người giúp việc đều không được để ý cô, càng không được mở cửa cho cô”

Tô Tố tóm chặt lấy hàng rào sắt, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Giọng của cô đều đang run lên, “di Trương......con của cháu. Cảnh Thụy và Tiểu Thất bọn trẻ thế nào rồi ạ? Tiêu Lăng thật sự đón chúng đến đây rồi sao? Anh ta có làm hại chúng không. Dì Trương, cháu không cầu xin dì thả cho cháu vào, cháu chỉ cầu xin dì nói cho cháu, con của cháu có an toàn không, có bị ngược đãi không......”

Dì Trương cô cùng ngạc nhiên, kỳ quái nhìn Tô Tố.

Thiếu gia làm sao ngược đãi tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, ngài ấy lần đầu làm bố hoàn toàn chỉ có vui sướng và áy náy, yêu quý chúng còn không được nữa là.

Cô vừa định nói, thì nghe thấy sau lưng giọng nói lạnh lẽo.

“Dì Trương, dì quên lời tôi nói sao!”

Dì Trương quay người lại thì nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Lăng giá lạnh đứng sau lưng bà rồi, bà thở dài, “thiếu gia, tôi là nhìn thấy Tô tiểu thư quá đáng thương, trên người cô ấy có nhiều vết thương, có thể cho Tô tiểu thư vào biệt thự xử lý vết thương trước được không.....”

“Dì Trương, dì lo hơi nhiều chuyện rồi đó!”

“Thiếu gia......”

“Quay vào trong đi!”

Dì Trương bất lực lắc đầu với Tô Tố, thở dài ròi khỏi khu cổng lớn. Bà cuối cùng cũng hiểu được vì sao thiếu gia dặn bà đóng chặt cửa sổ phòng tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư rồi, cơ bản là lo lắng bọn trẻ nửa đêm bị ồn ào đánh thức, nhìn thấy cảnh trước mắt à.

Thôi vậy

Chuyện của bản thân họ để bản thân họ tự giải quyết đi.

“Tiêu Lăng.....”

“Cô đi đi!”

“Tôi không!” đôi mắt Tô Tô đỏ vì lo lắng, nắm chặt hàng rào, “anh đã đồng ý với tôi chỉ cần tôi đi bộ về đây thì cho tôi nhìn bọn trẻ.....”

“Vậy sao?” đôi tay của Tiêu Lăng đúc vào trong túi quần âu, khuôn mặt lạnh băng giống như đang nhìn một người lạ không có quan hệ gì, “bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý rồi”

“Anh không thể như thế.....không thể như thế.....tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên lừa dối anh, nhưng tôi cũng không phải cố ý, tôi đã nghĩ nói sự thật với anh.”

Cô đã bao nhiêu lần muốn nói ra sự thật, là do cô không dám.

Tính khí của anh ta bạo lực như thế hống hách như thế, nếu như anh ta biết được cô có hai đứa trẻ, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

Cô chính vì sợ dáng vẻ của anh ta sẽ như bây giờ không kiểm soát, vậy nên cứ giấu kín cứ giấu kín.

Tiêu Lăng lặng im nhìn Tô Tố.

Nếu như lời nói này của cô ấy nói tại sân bay, anh sẽ tin, nhưng bây giờ.....anh không tin nữa.

Lúc còn ở sân bay anh đã nghĩ, chỉ cần cô giải thích, cho dù là biện ra một lời nói dối không thành thực cũng tốt, anh đều nguyện tin tưởng.

Nhưng cô ấy không có!

Anh rõ ràng đã cho cô ấy cơ hội, cô ấy chỉ thừa nhận đã lừa gối anh.

Ánh mắt của Tiêu Lăng so với ánh trăng càng yên lặng, “đủ rồi, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, tôi đã không muốn nghe thêm lời bất kỳ lời giải thích nào của cô nữa”

Tô Tố bám trên thành lan can sắt khóc lóc của sự sụp đổ.

Đèn thủy tinh mang theo ánh sáng trắng mờ nhạt, chỉ có một ít ánh sáng đó đã khiến dáng vẻ thảm hại tồi tệ của cô hiện ra rõ ràng trước mắt Tiêu Lăng.

Tinh thần cả người cô đều nhụt chí, toàn thân đều đang run lên dữ dội, giọng khóc thét tuyệt vọng càng khiến người nghe thêm tim đau nhói.

Tay trong túi quần của Tiêu Lăng nắm chặt thành nắm đấm.

Anh không quan tâm quay đầu đi không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng, “cô đi đi!”

“Trả lại con của tôi cho tôi, cầu xin anh trả lại cho tôi....” Tô Tố trong đầu quay cuồng, đôi chân mềm yếu cả người không có chút sức lực nào gục xuống đất chỉ lẩm bẩm một câu, “trả con lại cho tôi, trả lại cho tôi....”

“Tôi nói rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay bọn trẻ theo tôi”

“Tiêu Lăng, anh thực sự muốn dày vò tôi đến khi nào, tôi tùy anh xử lý không được sao, bịn trẻ vẫn còn nhỏ à, bọn trẻ chưa từng đắc tội với anh, bọn trẻ cũng chưa từng lừa dối anh, bọn trẻ cũng không có được sự lựa chọn khi được sinh ra.....” cô nắm lấy phần áo trước ngực, thở ra nặng nề, “anh.....cuối cùng là hận tôi bao nhiêu, mới như vậy......trừng phạt trái tim của tôi. Anh muốn báo thù tôi, tôi đẻ anh báo thù.....được chưa? Anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi đưa bọn trẻ vĩnh viễn rời xa khỏi tầm mắt của anh, cách xa anh. Nếu như, nếu như anh thấy không đủ, vậy thì tôi chết đi, tôi chết đi được không....chỉ cầu xin anh đừng làm hại bịn trẻ”

Chết?

Sắc mặt Tiêu Lăng bỗng thay đổi, anh bỗng nhiên quay đầu lại. Nhìn thấy ngay tuyệt nhiên và tuyệt vọng trong đáy mắt cô ấy.

Con tim anh đập mạnh!

Tô Tố không thể nghĩ ra biện pháp nào hơn thế nữa.

Tiêu Lăng và Mạc Tầm không giống nhau, giống nhau là kẻ thù, Mạc Tầm không biết cô là Tô Tố trước đây, địch trong sáng ta ở tối. Nhưng Tiêu Lăng không giống vậy, năng lực của anh ta thông thiên, cô cơ bản không thể đấu lại anh ta.

Là bởi vì sự lừa dối của cô khiến lòng tự tôn của anh ta bị thiệt hại, vậy thì cô chết đi là xong.

Cô ngừng nước mắt, nỗ lực bám lấy lan can dựng cơ thể đứng dậy, từng chữ từng câu đều nói ra rất khó khăn, “có phải chỉ cần tôi chết đi.....anh mới buông tay. Nếu vậy thì.....chỉ cần anh không làm hại bọn trẻ, tôi tác thành cho anh, tôi chỉ cầu xin anh sau khi tôi chết đi, hãy thả bọn trẻ ra đừng đưa chúng vào viện phúc lợi, cầu xin anh đưa hai đứa trẻ giao cho Tiểu Hy, nói là......tôi cầu xin cô ấy giúp tôi chăm sóc hai đứa trẻ lớn lên.....”

Kiếp trước cô lớn lên trong Viện phúc lợi, ở đó cơ bản không phải nơi cho người ở, cô không muốn con của cô cũng phải chịu tội giống như vậy

Tô Tố lưu luyến nhìn về phía biệt thự sau lưng của Tiêu Lăng

Cảnh Thụy, Tiểu Thất.....

Mẹ xin lỗi các con!

Cô thu ánh mắt về, từ từ lùi về sau máy bước, cuối cùng ánh mắt nhìn về Tiêu Lăng tràn đầy ý oán hận, “việc hối hận nhất kiếp này của tôi, chính là gặp anh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.