Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ của tôi ai dám động vào

Giọng của anh vẫn y như cũ kiêu ngạo hống hách.

Thế nhưng kiểu kiêu ngạo lại khiến trái tim Tô Tố nghe thấy ấm áp nhất.

Mỗi một cô gái đều mơ tưởng khi gặp nguy hiểm, có một bạch mã hoàng tử cuất hiện bên cạnh, thay cô giải quyết nguy hiểm.

Tô Tố chưa từng nghĩ rằng.

Cô đã quen thuộc cô độc, quen với kiên cường cũng quen với chuyện gì đều một mình gánh vác, nhưng cô phát hiện, cảm giác được bảo vệ này….thật tuyệt vời. Sự kiên cường của cô sau khi nghe thấy lời nói của Tiêu Lăng lập tức sụp đổ, khoang mắt cô nóng lên, trên mặt hiện lên nụ cười sáng ngời.

Lần đầu tiên cô lại gần Tiêu Lăng, chủ động khoác tay anh ấy.

“Anh làm sao đến rồi?”

Tiêu Lăng nhạy cảm nhận thấy Tô Tố đâng dựa dẫm vào anh, khuôn mặt đang tối sầm bỗng thả lỏng chút ít, trên trên dưới dưới kiểm tra Tô Tố một lượt, thấy cô vẫn an toàn không sao mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày giáo huấn cô, “lần trước không phải nói với em rồi, chạm mặt phải kẻ đốn mạt thì gọi điện cho anh, óc em mọc ở ngực à? Một chút trí nhớ cũng không có!”

“…..”

Tô Tố cảm thấy cô nhất định có bệnh mới cảm thấy ấm áp.

Cảm giác vửa rồi một phút chốc hoàn toàn biến mất không thấy, mép cô giật giật, trừng trừng nhìn anh ấy.

Óc của anh mới mọc ở ngực, óc của toàn nhà anh đều mọc ở ngực!

Cô giơ tay muốn rút ra, Tiêu Lăng ấn mạnh tay cô lại, lườm cô một cái, “đến tay anh rồi còn muốn bỏ chạy, nằm mơ đi!”

“…..” Tô Tố nhanh chóng thay đổi chủ đề, nhìn thấy vệ sĩ áo đen ngoài cửa, Tô Tố hỏi anh, “sao anh đến đây rồi?”

Lại còn mang theo đám người nữa, giống như có chuẩn bị đến vậy.

Cô không tin Tiêu Lăng với cô có thần giao cách cảm, có thể cảm nhận thấy tình hình của cô ở đây không ổn thì lập tức đến kịp.

Trí óc của Tô Tố bắt đầu không có kiểm soát bay lên trời rồi.

Cô xem trong tiểu thuyết đều nói như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ Tiêu Lăng đặt thiết bị theo dõi trên người cô? Hoặc là hệ thống định vị.

“Anh đặt cái gì trên người em phải không?”

“Đừng suy đoán linh tinh nữa, anh cần đến cái đó sao!” Tiêu Lăng vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mái tóc của cô vừa dài vừa đen, tóc rất tốt, cảm giác chạm vào tay rất thích, giống như tơ lụa vậy khiến người khác tiếc nuối không muốn rời bỏ. Tô Tố ôm lấy đầu muốn tránh, “đừng vuốt nữa, tóc đều bị anh vuốt loạn rồi”

Tiêu Lăng hứ một tiếng, càng dùng sức để vuốt thêm hai cái mới thả tay xuống.

……

Từ lúc Tiêu Lăng xuất hiện, sắc mặt của Mạc Tầm rất căng thẳng, một chút cũng không hề thả lỏng. Nhìn thấy Tô Tố và Tiêu Lăng tán tỉnh không để ý ai khác, khuôn mặt của anh càng thêm ảm đạm có thể nhỏ giọt xuống.

Trong tim anh có một ngọn lửa đang đốt cháy, bùng cháy khiến anh mất đi lý trí.

“Các người nói đủ chưa vậy!”

“Mạc Tầm, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo qua anh, cách xa người phụ nữ của tôi một chút!” Tiêu Lăng thu lại nụ cười, lạnh lung nhìn Mạc Tầm, nhìn thấy dấu tay đỏ ửng in trên mặt anh ta, cặp lông mày của Tiêu Lăng căng lên, cúi đầu hỏi Tô Tố, “em đánh?”

“…..ừm”

Tô Tố có chút thiếu tự tin, cúi đầu xoa ngón tay, đàn ông đều thích phụ nữ hiền dịu, cô đanh đá như thế này, trong tim Tiêu Lăng chắc sợ rằng…..

“Đánh giỏi!”

“Á?” Tô Tố ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Tiêu Lăng đưa tay ra, đỡ lấy cằm cô, “người phụ nữ của anh không thể chịu thiệt! về sau gặp phải người nào gây sự với em em cứ đánh đến chết, không sợ, đánh chế rồi anh chịu trách nhiệm!”

Tô Tố ngớ người, lắp bắp hỏi, “đánh, đánh không lại được thì sao?”

“Đánh không được thì đừng động thủ, gọi điện thoại cho anh, anh đem người đến đánh cho!”

“…..” thế này cũng được?

Đằng sau Tô Tố, An Tiêu Hy đã bị lời nói của Tiêu Lăng khuất phục rồi, khuôn mặt cô tràn đầy sự sùng bái nhìn Tiêu Lăng.

Ối mẹ ơi!

Quá ngầu phải không!

Câu nói này so với bày tỏ địa vị cao hơn không biết bao nhiêu à.

Cô một lần nữa chắc chắn rằng, tác hợp cho Tố Tố và Tiêu Lăng quả nhiên là không sai.

……

Mạc Tầm lại một lần nữa sắc mặt tái mét lại, anh nắm chặt nắm đấm ánh mắt lạnh lung nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, mày đủ rồi đó, mày quá nuông chiều cô ấy rồi!”

Tiêu Lăng lười nhác nhìn một cái, “tao chiều chuộng người phụ nữ của bản thân, thì liên quan gì tới mày!”

“Mày…..”

Tiêu Lăng điềm đạm nhìn cả Mạc Tầm và Bạch Linh một cái, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của Bạch Linh, anh lại quay đầu nhìn Tô Tố, “cũng là em đánh?”

Tô Tố lắc đầu, “tự cô ta cố ý ngã”

Tiêu Lăng nhanh chóng đã liên kết toàn bộ câu chuyện lại, nhìn về ánh mắt của Bạch Linh đột nhiên sắc bén. Ánh mắt của anh sắc bén lại băng giá, giống như lưỡi đao khiến người khác sợ hãi, tim Bạch Linh đập nhanh, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Mạc Tầm, đỏ khóe mắt ra sức giải thích cho bản thân.

“Em không có…..Tô tiểu thư cô sao có thể lật ngược chuyện, rõ ràng là cô…..tôi với cô chỉ mới gặp nhau 2 lần, đến cô là ai cũng không biết, làm sao có thể làm ra chuyện như này” cô kịch động một chút tay thả lỏng, áo khoác che quá đầu gối rơi xuống sàn, lộ ra vết chảy máu ở đầu gối, “ Tầm, anh phải tin em, em thật sự không cố tình ngã”

Mạc Tầm vố còn có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy vết thương của Bạch Linh, chút hoài nghi đó lập tức biến mất, trong tim ngược lại có chút áy náy.

Linh Nhi hiền dịu như vậy, đến cả động vật nhỏ cũng không nhẫn tâm sát thương, làm sao có thể đổ lỗi hại Tô Tố?

Giống như cô nói, cô mới gặp qua Tô Tố 2 lần, không thù không oán cơ bản không có lý do hại cô ấy cố ý khiến bản thân bị ngã thành ra như vậy.

Linh Nhi trước đây bị bệnh bạch cầu, trên người đến một vết thương nhỏ cũng không được có, làm sao có thể vì hãm hại một người lạ mà mạo hiểm lớn vậy.

Mạc Tầm bước nhanh đến bên Bạch Linh, nhặt áo choàng lên che lên chân cô, “em đừng kích động, anh tin tưởng em”

Bạch Linh nước mắt đẫm đìa, “Tầm, cảm ơn anh”

Mạc Tầm cười ấm áp với cô, quay lại nhìn Tô Tố đã lộ ra sự thất vọng, “tâm Linh Nhi thân thiện, cho dù cô thừa nhận đã đẩy cô ấy cô xin lỗi là xong rồi, việc gì phải khiến chuyện ra nông nỗi này!”

“Tôi nói rồi tôi không có đẩy là không có đẩy, anh tin hay không thì tùy”

“Mọi người đều nhìn thất rồi, cô còn không chịu thừa nhận! Tô Tố, bố mẹ cô dạy cô làm người như thế sao!”

Sắc mặt Tô Tố biến đổi.

Kiếp trước cô bị bố mẹ bỏ rơi tại trại phúc lợi, kiếp này dính phải Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên như muốn nuốt sống cô vậy.

Bố mẹ là nỗi đau kiếp trước kiếp này cộng lại của cô, ai cũng không được nhắc đến.

Cô vừa định phản kích, thì bị Tiêu Lăng kéo tay lại, Tô Tố không hiểu nhìn Tiêu Lăng, Tiêu Lăng không nhìn cô, ánh mắt tương giao với Mạc Tầm, “Tô Tố nói không đẩy tức là không đẩy. Mạc Tầm, người phụ nữ của tao….không đến lượt mày giáo huấn”

“Mày có phân biệt đúng sai đen trắng không!”

“Tao chỉ biết người phụ nữ của tao bị vu oan rồi, mà mày, là người vu oan cô ấy. Lần trước tao cảnh cáo mày cách xa Tô Tố một chút, xem ra mày hoàn toàn không hề nghe vào tim, nếu đã như thế, thì tao sẽ cho mày nhớ.” Tiêu Lăng ra lệnh cho Tiểu Trần, “gọi điện thoại cho nhà tổ, nhờ ông nội liên lạc bác sĩ William, mời bác sĩ William về nước!”

“Tiêu Lăng, mày dám!”

“Tao tất nhiêm dám rồi!”

Tiêu Lăng cười lạnh lùng, bác sĩ William đã từng là học sinh của ông nội, sau đó về nước chuyển sang học y, bây giờ là bác sĩ chuyên môn bệnh bạch cầu nổi tiếng nhất Anh Quốc.

Mà William hiện đang là bác sĩ điều trị chính của Bạch Linh, ban đầu bác sĩ làm phẫu thuật cho Bạch Linh đột nhiên ngã chết, vì muốn khám bệnh cho Bạch Linh, Mạc Tầm đích thân đến cầu xin ông nội, William mới đồng ý đến đây.

Phẫu thuật bệnh của Bạch Linh xong, đã gần lành bệnh, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề nhỏ.

Thế mà Mạc Tầm cứ muốn thách thức đường biên cuối cùng của anh, vậy thì anh sẽ ra tay với người phụ nữ hắn yêu nhất, cho hắn một bài học đẫm máu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.