Chương trước
Chương sau
Tiêu Lăng tức giận thấp giọng mắng Tô Tố

Cô vẫn chưa phản ứng lại,thì cảm thấy trước mắt như có một cơn gió thổi qua mặt, người nhẹ bẫng, cả người đã bị ôm lên.

"A!"

Người này...

Tô Tố nhanh chóng nắm lấy áo trên ngực của Tiêu Lăng, ngước lên đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Tiêu Lăng.

"Anh..."

“Im miệng!” Cô mà mở miệng lần nữa, anh sợ sẽ đánh cô

"..."

Tô Tố bất lực cười khổ, hai tay ôm lấy cổ của Tiêu Lăng. Đây là cái gì đây? Rõ ràng là anh tỏ ra lạnh lùng như kiểu xa lạ, tại sao lại đổ lỗi cho cô rồi.

Cô y tá ôm tấm ga giường ngây ngốc nhìn hai người họ.

"Còn không thay đi!"

"Oh oh oh, lập tức thay đây."

Hai nữ y tá tỉnh táo lại, cảm thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng, không dám ngây ngốc nữa, nhanh chóng thay tấm khăn trải giường, nhanh chóng rời khỏi phòng, rất chu đáo khép cửa lại.

Không khí đột nhiên ngưng tụ.

Tô Tố nằm trong lòng Tiêu Lăng, dưới lực đàn áp mạnh mẽ không dám ngước nhìn lên mặt Tiêu Lăng, càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nắm chặt cánh tay anh, sợ Tiêu Lăng tức giận trực tiếp ném cô xuống đất.

Nhưng...

Ai nói với cô biết tại sao người đàn ông này lại tức giận!

Tô Tố muốn điên lên rồi.

Cô vô thức cắn ngón tay của mình.

Không được cắn móng tay! Tay chưa rửa, không biết có bao nhiêu vi khuẩn, đặt chúng vào trong miệng như vậy, lại muốn bị bệnh, đúng không!"

"Oh!"

Tô Tố sững sờ, cô bĩu môi, ngoan ngoãn đặt tay xuống.

Tiêu Lăng thấy cô nghe lời, sự tức giận giảm đi một chút, bất chấp đôi mắt phản đối của Tô Tố, mạnh mẽ đem cô để vào trong chăn.

Ga giường màu trắng làm nền cho khuôn mặt nhỏ không chút sắc máu của Tô Tố, tóc lượn sóng đen dài thả trên vai, nghiêng đầu trên gối, mắt nửa khép càng làm tăng nét đẹp yếu đuối suy nhược của cô.

Nhìn đến Tiêu Lăng vừa thương vừa giận.

Người phụ nữ này không biết cách tự chăm sóc bản thân sao? Anh không tin sau khi quay phim cô mới cảm thấy không thoải mái,cơ thể không thoải mái thì phải nói sớm, phải ngất đi vào bệnh viện mới vui sao.

Nghĩ như vậy, sự tức giận vừa giảm đi đã xuất hiện trở lại, đôi mắt anh ngày càng trở nên sắc bén hơn.

Tô Tố lạnh sống lưng.

Cô thề, hôm nay mà Tiêu Lăng có tâm tình bất định nhất kể từ khi cô gặp anh.

"Tiêu Lăng, hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?"

Cô ấy chỉ biết phụ nữ đến tháng thì sẽ có vài ngày không bình thường,chưa bao giờ nghe nói đàn ông đến tháng.

Vậy hôm nay Tiêu Lăng là bị gì vậy.

Sáng nay lúc tách ra rõ ràng vẫn bình thường.

Có ai đắc tội anh ta sao?

Nhưng... người khác đắc tội anh, anh tức giận với người bệnh như cô làm gì!

Tô Tố nghĩ như thế này, vừa uỷ khuất vừa lạnh lẽo.

"Công việc của anh không tốt sao? Ai đắc tội anh à?"

"Có người đắc tội tôi!"

"..." Quả nhiên. "Ai đắc tội anh đây."

Người này thực sự rất gan dạ, ngay cả Tiêu Lăng cũng dám đắc tội, không sợ anh trả thù sao?

"Anh!"

"Ah ô?"

Tô Tố mở to mắt, chỉ vào mũi của mình, miệng có thể nhồi một quả trứng, cô vừa muốn hỏi đắc tội anh khi nào, đã thấy Tiêu Lăng bước bước lớn đi qua với cô, tức giận cực kì

Tô Tố lo lắng nắm chặt cái chăn.

Anh sẽ không phải muốn đánh cô chứ.

......

Tiêu Lăng cúi xuống đối diện với Tô Tố, lời nói dường như nghiến răng nói ra. "Hỏi xong chưa?"

"Ah?" Tô Tố ngây người một lúc, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng. Cô nhanh chóng gật đầu "Hỏi xong rồi hỏi xong rồi."

"Được, vậy đến tôi hỏi."

Tiêu Lăng nheo mắt, ngũ quan lạnh lẽo, hàm dưới được kéo dài thành một vòng cung sắc bén.

"Chính mình bị sốt mà không biết?"

Tô Tố ái ngại cười, không dám trả lời.

Khuôn mặt của Tiêu Lăng càng lạnh hơn,cắn răng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Tố "Tô Tố, đôi khi tôi hận không thể bóp chết em!"

Bóp chết cho xong, để coi khỏi lúc nào cũng không an phận khiến anh lo lắng.

Tô Tố uỷ khuất bĩu môi.

Cô bị bệnh là ai hại chứ, còn không phải là di chứng của việc bị ướt mưa hôm qua sao. Tuy nhiên, cô nhìn thấy mặt Tiêu Lăng âm u, bất cứ nào cũng có thể bùng phát,cũng không dám nói lí với anh.

Cúi đầu ngoan ngoãn nhận sự dạy dỗ của Tiêu Lăng.

"Sau này nếu còn có trường hợp này, không cần biết thế nào, ngay lập tức đi đến bệnh viện! Em não không vậy hả, rốt cuộc một bộ phim quan trọng hay là sức khỏe của mình quan trọng! Em người phụ nữ này có thể đừng khiến người khác lo lắng không!"

Tiêu Lăng la đến dường như mái nhà sắp sập xuống.

May mắn thay hiệu ứng cách âm của cửa và cửa sổ rất tốt, nếu không tôi sợ rằng ai đó đã bước vào xem tình huống.

Tô Tố lại một lần nữa biết được khuôn mặt ẩn khác của Tiêu Lăng.

Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Lăng

Người này có thể dạy dỗ cô trong nửa tiếng mà không gián đoạn, không khát sao.

Cô thực sự nhịn không nổi, đưa tay ra ngáp một cái.

"Tô Tố! Em có đang nghe không?"

"Có..." Tô Tố buồn ngủ mà mở mắt, đáng thương nói "Nhưng em buồn ngủ quá."

Tiêu Lăng phát tiết một hơi, cơn giận đã biến mất hơn nửa, sau đó nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Tô Tố, trái tim tôi đột nhiên dịu lại.

Quên đi.

Lần này tha cho cô.

Tiêu Lăng thở dài, giúp cô đắp chăn lại, "Ngủ đi"

......

Trang viên Mạc thị.

Trang viên Mạc thị là biệt thự sang trọng của Mạc gia nằm ở trung tâm thành phố a, Mạc gia đã chính thức được Mạc Tầm tiếp quản, người già trong nhà đã được chuyển ra khỏi biệt thự, bây giờ chủ sở hữu của biệt thự chỉ có Mạc Tầm và Bạch Linh.

Sau bữa tối, Mạc Tầm khác thường không nói chuyện với Bạch Linh, mà cầm điện thoại chuẩn bị rời đi.

"Tầm, anh muốn đi đâu?"

"Anh có việc phải xử lý, em ăn thêm gì đó đi."

Mạc Tầm xoa đầu Bạch Linh, dặn dò quản gia. "Sau bữa tối, nấu cho Linh tiểu thư một bát tổ yến."

"Vâng, thiếu gia."

Mạc Tầm mỉm cười nhìn Bạch Linh, quay người đi lên lầu.

Quay lưng lên, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh dần tan biến

Trở lại trong phòng, anh ta ngay lập tức gọi một số.

"Alo, là tôi, sự việc làm thế nào rồi?"

"Mạc thiếu, tôi đã thuyết phục được Tô tiểu thư nhập viện, những ngày gần đây Tô tiểu thư vẫn sẽ ở lại bệnh viện."

Mạc Tầm đứng trước cửa sổ sát đất, nheo mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, âm thanh trầm xuống dần, "làm tốt lắm, luôn lúc nào cũng phải giám sát phòng bệnh, khi phòng bệnh không có ai ngay lập tức thông báo cho tôi."

Tắt điện thoại, anh xoa thái dương đang đau của mình

Tô Tố!

Người phụ nữ của Tiêu Lăng?

A -

Sự nhượng bộ ngày hôm nay không phải là anh sợ Tiêu Lăng, chỉ là anh biết, ngay cả khi Tô Tố tỉnh dậy, cô cũng không đối cho anh có sắc mặt tốt mà nhìn.

Mạc Tầm nhẹ nhàng ma sát màn hình điện thoại, đôi lông mày dịu dàng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Anh nhất định! Nhất định phải làm cho rõ, Tô Tố này với Tô Tố của anh có quan hệ gì

......

Bên ngoài cửa.

Bạch Linh như bị sét đánh, ôm ngực mặt nhợt nhạt dựa vào tường.

Tô Tố?

Không phải cô ta đã chết rồi sao?

Cô chính mắt nhìn thấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.