Chương trước
Chương sau
Sau khi hoàn thành những việc mà sau đêm tân hôn bị bỏ lỡ, Hàn Thiên ôm chặt Dương Nguyên vào lòng, giọng khàn khàn nói, “Dương Nguyên, đời trai của anh đã tiêu tan trong tay em rồi, từ giờ em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Giọng nói yếu ớt của Dương Nguyên vang lên, “Anh tưởng tôi ngu chắc, chẳng phải người tình của anh là Lục Cẩm Vân sao? Khi tôi không có ở nhà, chẳng phải cô ta tới đây ở sao!”
Hàn Thiên cười nhạt, “Em đang ghen à? Đúng là Lục Cẩm Vân từng tới đây ở nhưng anh và cô ta ở hai phòng khác nhau, anh và cô ta không có gì hết.”
“Ai thèm tin lời anh chứ!”
“Em không tin thì tùy, bây giờ thì ngủ đi!”
“Tôi không muốn ngủ, tôi phải dậy đi làm nếu không sẽ bị muộn, tôi đâu có phải là chủ tịch như anh mà muốn nghỉ thì nghỉ được!” Dương Nguyên đẩy Hàn Thiên ra thì Hàn Thiên lại càng ôm cô chặt hơn.
“Nằm im, bây giờ anh cảm thấy rất đói!”
“Anh thấy đói mau dậy ăn đi, tôi cũng thấy đói.”
Nghe Dương Nguyên nói xong, Hàn Thiên hôn nhẹ lên trên bờ vai trắng nõn của cô.
“Anh làm gì đấy, không phải anh thấy đói sao?”
“Ừ! Anh rất đói, muốn ăn em!”
“Không, tôi phải dậy đi làm!”
“Hôm nay em được nghỉ.”
“Vậy sao, thế thì tôi muốn ngủ rồi!”
“Muộn rồi!” nụ hôn của Hàn Thiên trở nên cuồng nhiệt hơn, dù Dương Nguyên có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh.
“Anh…đồ…đồ cầm thú!” Dương Nguyên không nghĩ ra được từ nào, trong đầu chỉ hiện lên hai từ này nên buột miệng nói ra.
Hàn Thiên ngẩng đầu lên, anh nở nụ cười xảo quyệt, “Em nói anh là cầm thú? Vậy nếu hôm nay anh không phải là cầm thú thì chẳng phải là phụ lòng em sao? Anh sẽ cố gắng thật nhiều để đạt được mong muốn của em.”
“Anh!” Dương Nguyên không biết phải nói gì nữa. Có đấu võ mồm với Hàn Thiên cũng vô dụng, người thua thì chỉ có mình cô mà thôi.
Cầm thú trở thành siêu cầm thú…ha…ha…ha…
Khi Dương Nguyên tỉnh lại thì đã là buổi chiều, toàn thân cô nhức mỏi, cô chẳng muốn xuống giường nhưng hiện giờ cô cảm thấy rất đói, “Tên Hàn Thiên chết tiệt, hại mình ra nông nỗi này, đúng là cái đồ…” Đang định chửi rủa Hàn Thiên thì lúc đó cô lại thấy anh đứng ngay trước cửa nên những từ phía sau đều nuốt vào trong bụng. Cô nhìn Hàn Thiên bằng ánh mắt hình viên đạn rồi cuốn chăn đi vào phòng tắm.
Hàn Thiên đứng ở bên ngoài đợi nhưng rất lâu sau, anh vẫn chưa thấy Dương Nguyên ra khỏi phòng tắm, anh liền đi đến trước cửa phòng tắm, “Dương Nguyên, em không sao chứ?”
Bên trong không có ai trả lời, anh gõ cửa dồn dập hơn, “Dương Nguyên, nếu em không trả lời thì anh sẽ phá cửa xông vào!”
“Đừng!”
“Em bị sao thế?”
“Tôi quên không mang đồ để thay!”
Hàn Thiên đến tủ đồ, lấy ra một chiếc váy lịch sự rồi đưa cho Dương Nguyên. Dương Nguyên cầm chiếc váy mà Hàn Thiên đưa rồi mặc vào.
Bước ra khỏi cửa của phòng tắm, Dương Nguyên nhìn thấy Hàn Thiên đang ngồi ở sofa cắt bít tết, cô mắt sáng lên chạy tới sofa ăn.
Hàn Thiên đẩy bít tết về phía Dương Nguyên, “Em ăn đi, sau đó chúng ta sẽ tới dự tiệc đón năm mới của tập đoàn.”
Nghe Hàn Thiên nói, Dương Nguyên muốn đâm đầu mình vào tường cho đầu óc linh hoạt hơn. Cô mà nhớ hôm nay là năm mới thì cũng không bị tên Hàn Thiên khốn kiếp này lăn qua lăn lại trên giường cả buổi trời. Đúng là yêu nghiệt!!!
Dương Nguyên coi miếng bít tết kia là Hàn Thiên kia, cô bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cho đỡ bực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.