Chương trước
Chương sau
Lôi Lạc Dương mặt lạnh như băng ngàn năm liếc nhìn những người ngồi ở phòng khách. Bà Lôi thấy anh liền cười vui vẻ, nói

- Con về rồi, mau, mau lại đây.

Trái ngược với sự vui vẻ của bà, Lôi Lạc Dương không có bất kỳ biểu cảm nào. Chậm rãi ngồi xuống ghế, quay sang hỏi Má Trịnh

- Thiếu phu nhân đâu?

Má Trịnh khó xử nhìn Lôi Lạc Dương, bà phải nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói thiếu phu nhân đi rồi? Đang không biết phải làm sao thì, ông Lôi lên tiếng

- Con bé đi rồi, nó không phải là thành viên của Lôi gia. Con phải cưới người môn đăng hộ đối, chứ không phải một con bé không rõ lai lịch.

- Môn đăng hộ đối? Như thế nào mới gọi là môn đăng hộ đối?

Lôi Lạc Dương lạnh lùng nói, Lâm Gia Tuệ ngồi đối diện nhìn thấy khí thế của anh thì rùng mình. Bà Lôi không vui khi thấy con trai như vậy, định lên tiếng thì bị ông nội Lôi cắt ngang

- Chuyện để sau hãy nói, bây giờ đi ăn cơm.

- Ba nói phải.

Lôi Lạc Dương đứng dậy lạnh lùng nói

- Mọi người cứ tự nhiên, con đi tìm Tiểu Hy. Không tìm thấy cô ấy con sẽ KHÔNG VỀ ĐÂY NỮA.

Lôi Lạc Dương nhấn mạnh mấy chữ cuối, rồi tiêu sái bước ra ngoài. Để lại ai kia một bụng tức, còn ba mẹ anh thì cảm thấy khó xử. Có phải họ hơi quá đáng khi đuổi Nhược Hy đi?

Sau khi Lôi Lạc Dương rời đi, không khí phòng khách có chút quái dị. Ông nội Lôi đứng dậy đi lên phòng

- Ta mệt, đi lên phòng nghỉ ngơi.

Bỏ lại một câu, rồi bước về phía phòng ngủ. Bà Lôi chỉ biết cười trừ nhìn Lâm Gia Tuệ

- Gia Tuệ, chắc con đói rồi? Đi ăn cơm.

- Dạ.

Lâm Gia Tuệ nhu thuận đi theo sau, nhưng trong lòng không khỏi mắng Nhược Hy.

Mà lúc này, Lôi Lạc Dương đang chở Nhược Hy đến khách sạn để nghỉ ngơi. Anh không muốn cô mệt nên đành như vậy.

- Ông xã...

- Hửm?!

- Anh vì em mà cãi nhau với ba mẹ không tốt chút nào.

Lôi Lạc Dương nghe cô nói vậy, liền tấp xe vào bên đường sau đó nhìn qua Nhược Hy, dịu dàng nói

- Vì em, anh làm gì cũng đáng. Rồi ba mẹ anh sẽ hiểu...

- Dạ.

Nhược Hy gật đầu, Lôi Lạc Dương cưng chiều vuốt mái tóc của cô rồi lái xe đến khách sạn The King. Đến phòng riêng được dành sẵn cho Lôi Lạc Dương, Nhược Hy liền nằm phịch xuống giường. Lôi Lạc Dương chỉ cười rồi bước vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong anh bước ra ngoài với bộ đồ giản dị. Nhìn thấy Nhược Hy ngủ, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Lúc Lôi Lạc Dương quay lại là hai mươi phút sau. Trên tay anh còn mang đồ ăn trưa, mặc dù không muốn đánh thức cô vợ nhỏ đang ngủ, nhưng cô để bụng rỗng đi ngủ không tốt tí nào. Lôi Lạc Dương đi lại ngồi cạnh giường lay nhẹ Nhược Hy

- Bảo bối, dậy đi nào...

- Ừm....hừ nhẹ một tiếng, Nhược Hy xoay người đi chỗ khác rồi ngủ tiếp.

- Bà xã....

-...im lặng

- Vợ à...dậy đi nào

- Đừng quấy,... em muốn ngủ.

Nói xong Nhược Hy tiếp tục công việc cao cả là ngủ. Lôi Lạc Dương dở khóc dở cười nhìn Nhược Hy.

- Vợ à, em dậy ăn rồi ngủ tiếp.

-....

- Thân ái, dậy đi nào.

-....vẫn im lặng

- Bà xã?...Vợ ơi?...Bảo bối...

Dù Lôi Lạc Dương có gọi sao Nhược Hy cũng không dậy, đành dùng chiêu cuối vậy

- Vợ à, nếu em không dậy thì....

Lôi Lạc Dương cố kéo dài, nhưng chưa nói thì Nhược Hy đã ngồi bật dậy, quay sang Lôi Lạc Dương cười ngọt ngào

- Bế...bế...

Nhược Hy chu đôi môi anh đào ra nói, lúc này nhìn cô rất hấp dẫn. Khiến Lôi Lạc Dương miệng đắng lưỡi khô, anh cười khổ bế Nhược Hy đi làm vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau ăn cơm. Trong suốt quá trình ăn, Nhược Hy chỉ ngồi im một chỗ để Lôi Lạc Dương đút. Cứ như vậy, một ngày trôi qua của họ thật hạnh phúc.

Sáng hôm sau, hôm nay là chủ nhật nên Lôi Lạc Dương không đi làm. Anh quyết định về biệt thự để nói rõ với cả nhà. Nên đợi Nhược Hy ngủ dậy, ăn sáng rồi anh chở cô về. Nhược Hy lo lắng hỏi

- Như vậy có ổn không? Gia đình anh, không thích em.

- Bà xã, em yên tâm đi.

Mặc dù được Lôi Lạc Dương động viên nhưng cô vẫn thấy lo lắng. Chiếc xe BMW dừng trước biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Dương ôm eo Nhược Hy đi vào bên trong. Vừa mới đi đến cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong vọng ra. Lôi Lạc Dương nhíu mày rồi cùng đi vào với Nhược Hy.

- Con về rồi.

Bà Lôi nghe được giọng nói của con trai thì vui vẻ quay lại, nhưng khi thấy Nhược Hy nụ cười trên môi tắt hẳn.

- Ừ.

Nhược Hy mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô đang nghĩ cách để họ chấp thuận mình. Lôi Lạc Dương lại ghế ngồi, sẵn tay kéo Nhược Hy ngồi trên đùi của mình. Bà Lôi thấy vậy liền đen mặt

- Con làm gì vậy?

- Hôm nay con về không phải để cãi nhau với mẹ. Mà con về để muốn nói cho mọi người biết, Lôi Lạc Dương con đời này, kiếp này ngoài Lam Nhược Hy ra con sẽ không cưới bất kỳ ai.

- Con...ta không đồng ý, có cưới con phải cưới Gia Tuệ.

Bà Lôi tức giận quát, mà Nhược Hy, ông Lôi và ông nội Lôi còn có Lâm Gia Tuệ từ nãy đến giờ đều không nói một câu.

- Muốn lấy mẹ tự đi mà lấy.

- Con....

Bà Lôi á khẩu không nói được lời nào, lúc này Nhược Hy mới lễ phép đứng dậy đi vào phòng bếp. Lâm Gia Tuệ thấy vậy cũng đi theo, trên môi còn nở một nụ cười thâm độc "tôi sẽ cho cô rời khỏi cái nhà này mãi mãi"

- Cô theo tôi làm gì?

- Rồi cô sẽ rõ...

Lâm Gia Tuệ nhếch mép, nói

- Tôi sẽ làm cho cô không có chỗ đứng trong căn nhà này. Dù Lôi Lạc Dương có nói giúp cũng không.

Nói rồi, Lâm Gia Tuệ tự rót một cốc nước đổ lên người mình, sau đó đẩy mạnh Nhược Hy rồi dơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt mình, để lộ năm ngón tay trên mặt. Mà Nhược Hy bị đẩy bất ngờ, nên mất thăng bằng ngã nhào ra đất lúc này mọi người ở ngoài nghe tiếng động liền chạy vào. Một màn trước mắt làm Lôi Lạc Dương hỏa khí đầy người, bà Lôi tức giận quát

- CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ?

Nhược Hy không còn sức để cãi lại, bụng cô bắt đầu quặn đâu. Lôi Lạc Dương bước nhanh lại chỗ Nhược Hy đỡ cô lo lắng hỏi

- Bảo bối có sao không?

Rồi quay sang Lâm Gia Tuệ

- Cô nói rõ cho tôi.

- Em...em không biết, lúc nãy tự nhiên chị ấy tạt nước vào em còn đánh vào mặt em.

Bà Lôi nghe xong liền tức giận, quay sang nhìn một mảng sưng đỏ trên mặt Lâm Gia Tuệ rồi nói với Lôi Lạc Dương

- Người như vậy mà con cũng yêu?

Không đợi Lôi Lạc Dương trả lời, Nhược Hy đau đến mức rên rỉ

- Đau....Lạc... D..ương....em....đ...a...u quá...

Từ hạ thân Nhược Hy chảy ra dòng máu đỏ tươi, thắm lên chiếc đầm trắng của cô. Lôi Lạc Dương hoảng hốt hét lên

- BẢO BỐI... EM LÀM SAO VẬY? MÁ TRỊNH MAU LÊN, MAU GỌI CHO DU TUẤN.

Má Trịnh lấy điện thoại gọi cho Du Tuấn, mà bốn người kia nhìn hạ thân Nhược Hy chảy máu đã bị dọa sợ. Chưa đầy ba phút Du Tuấn và Du Anna có mặt tại biệt thự.

Du Anna chạy vào trong, thấy vậy liền hét lên

- Mau bế cô ấy vào phòng, nhanh lên.

Lôi Lạc Dương liền bế vào phòng khám bệnh ở biệt thự. Do Lôi Lạc Dương lúc trước hay bị thương nên anh đã làm một phòng khám riêng tại nhà, bên trong có đầy đủ tất cả các thiết bị y tế tối tân nhất. Trước khi Du Tuấn bước vào Lôi Lạc Dương nhìn anh ta nói

- Tôi muốn mẹ và con đều an toàn.

Du Tuấn gật đầu rồi đi vào trong, đôi mắt Lôi Lạc Dương hằn lên tia máu, quay sang Lâm Gia Tuệ quát

- TIỂU HY VÀ CON TÔI CÓ CHUYỆN GÌ THÌ CÔ CHUẨN BỊ QUAN TÀI CHO MÌNH ĐI LÀ VỪA.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.