Cứ như vậy, từng ngày trôi qua rất êm đẹp nhưng sau cái đêm Nhược Hy gọi cho Lôi Lạc Dương thì cô không thể gọi được nữa. Lòng Nhược Hy tràn đầy bất an, có lúc nghĩ đến anh mà quên cả ăn. Cũng may Má Trịnh nhắc nhở cô, cứ như vậy câu nói đi mấy ngày của anh đã trở thành mấy tháng. Ngày ngày đều mong nhận được tin tức của anh, cho đến khi nhận được tin tức rồi cô ướt gì mình chưa nghe thấy gì hết. Đôi mắt ướt đẫm, nhìn về phương xa. Câu nói của Tề Phúc vang vong trong đầu cô
"Phu nhân, thật xin lỗi là tôi bảo vệ lão đại không tốt. Để ngài ấy bị thương và mất tích" Lúc nghe hết câu nói đó, điện thoại trên tay Nhược Hy cũng rơi xuống đất, ngã thân thể muốn ngã quỵ cũng may Má Trịnh đỡ kịp. Từ lúc nhận được tin tức cô như người vô hồn, chỉ biết ngày ngày đợi anh về. Lăng Ngọc và Lam Nhược Khê biết tin cũng đến thăm hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cô. Mộc Kha, Nguyệt Hạo và Tề Mặc cũng đến khuyên bảo nhưng vô ích. Họ quyết định đưa ra một phương án để cô chú ý đến bản thân
- Tiểu Hy, nếu em không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng. Để khi nó chào đời không trở nên yếu ớt, để khi Dương trở về nó có thể nhin thấy khuôn mặt tươi cười của em. Nó sẽ rất hận bản thân khi vì nó mà em như vậy. Tiểu Hy, nghe anh lời mà sống cho thật tốt.
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-toi-cao-cung-chieu-vo-yeu/2022462/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.