Tác giả: Trang Nấm
Về đến nhà mình, Diệp Tâm ngủ một giấc từ tận chiều đến tối.
Lúc tỉnh dậy, đã là chín giờ ba mươi phút, lười đánh thức cô giúp việc nên cô tự mình mò xuống bếp tìm đồ ăn.
Mở tủ lạnh ra, có sẵn một bát canh cá ở đó, cô chỉ việc hâm nóng lại rồi ăn.
Nhưng không hiểu sao, vừa ăn nước mắt cô vừa rơi xuống.
Diệp Tâm nhớ tới bữa ăn mà Lãnh Mục Hàn nấu, ngày hôm đó cũng có canh cá, món cô thích ăn nhất.
Làm sao thế này? Đã hứa rằng không khóc nữa vậy mà bản thân vẫn không chịu được mà nhớ tới anh.
Lãnh Mục Hàn, anh đã cho em uống bùa mê thuốc lú gì vậy hả?
Nếu anh thực sự không về, em sẽ ở vậy cả đời, không lấy ai khác. Thế nên, nếu anh không muốn em chết già thì mau trở về đi.
Em đợi anh, bao lâu cũng đợi!
Ba tháng sau.
"Hôm nay tôi muốn thông báo, chính thức giao chức phó tổng giám đốc cho Diệp Tâm, mọi người có ý kiến gì không?" Diệp Khắc Sinh trong phòng họp tuyên bố dõng dạc, hướng mắt về tất cả thành viên trong hội đồng quản trị.
Họ còn có thể có ý kiến gì nữa đây? Ba tháng qua cô tự nguyện đi lên từ một nhân viên nhỏ, hoàn thành nhiều dự án lớn của công ti, đưa ra hướng giải quyết thích hợp cho những phương án còn đang dang dở của Lãnh Mục Hàn.
Tài năng của cô ai còn không biết? Năng lực của cô ai còn không dám công nhận?
Tiếng vỗ tay vang lên vang vọng khắp cả căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-sung-vo-bao-boi-tim-duoc-em-that-khong-de/540494/chuong-44.html