Chương trước
Chương sau
Đoàn ngựa thồ là một đoàn thể gồm những người dắt ngựa trên tuyến Tây Nam Điền Nam - Tây Tạng, cũng giống như các ngành nghề khác trong xã hội cũ, có những quy tắc rất nghiêm ngặt và cấm kỵ. Điền Nam có rất nhiều thổ phỉ và dã thú, đoàn ngựa thồ nhỏ thường có mấy chục người, nhưng đoàn ngựa thồ lớn lại có thể tụ tập hàng nghìn gia súc và hàng nghìn người, trang bị vũ khí lợi hại, có thể cùng Đại Chưởng Trại sống mái với nhau.

(*) Trên con đường Trà Mã Cổ Đạo, người ta quen gọi người dắt ngựa là "Mã Cước Tử" (Tiếng Tạng gọi là "Lạp Đô"). Những người dắt ngựa đa số đều có xuất thân trong cảnh nghèo khó, bọn họ chọn con đường dắt ngựa vì kế sinh nhai, vì Trà Mã Cổ Đạo không chỉ vô cùng khó khăn mà còn rất nguy hiểm. Lúc đó người dắt ngựa có thể nói là không có địa vị xã hội gì, trong mắt một số người bọn họ là những người làm công.

Hệ thống nhắc nhở "đoàn ngựa thồ họ Thốn" rõ ràng chính là vế sau.

Đối phương cảnh giác cao như vậy, lòng bàn tay ai cũng đổ mồ hôi.

Vệ Ách đi ra từ trong rừng rậm, da đầu bọn Giải Nguyên Chân và Trần Trình đều căng lên, sợ ông thần trước giờ nóng nảy một lời không hợp này dùng đến võ công "thuyết phục vật lý".

Ai ngờ, thông báo thứ hai vang lên không hề báo trước, Vệ Ách vừa rời khỏi khu rừng, ngay cả một câu còn chưa nói độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ thoáng chốc đã từ âm chuyển sang dương, còn tăng thêm 10.

Nhắc nhở của phe ta vừa ra, người trong đội đều lập tức rơi vào im lặng không nói nên lời.

[Vệ Ách: Độ thiện cảm 10 (đoàn ngựa thồ có thể ra tay giúp ngài)]

[Người chơi còn lại: Vì là bạn đồng hành của người chơi "Vệ Ách" tạm thời sẽ không bị tấn công, xin không ngừng cố gắng, tăng độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ ~]

Vệ Ách làm gì mà tăng độ thiện cảm hả? Cậu ấy chỉ trưng cái mặt sáng láng đó ra.

... Có thiện cảm vì nhìn đẹp liền phán định họ không phải là chặn đường cướp của.

Đây là thế giới dòm mặt gì thế này?

Nhìn đẹp nên không phải chặn đường cướp của hả? Mấy người có biết những người chơi khác cộng lại cũng không đánh người tàn nhẫn như cái tên đẹp mã này không?

Hệ thống người chơi của app Quỷ Thoại chia thành hai phần, một phần là bảng điều khiển cá nhân của người chơi, nhánh ẩn do người chơi kích hoạt, cốt truyện đạo cụ và những thay đổi số liệu của người chơi, chỉ hiển thị trên bảng điều khiển riêng. Cho đến khi hoàn thành một nhiệm vụ nhất định, đạt được một thành tựu nhất định thì sẽ có một thông báo vinh dự trong phòng livestream.

Phần khác của bảng điều khiển là bảng điều khiển công khai của phó bản.



Khi người chơi phù hợp ghép vào cùng một phòng livestream tạm thời được xác định là cùng một phe, thông tin công khai liên quan đến phó bản sẽ được hiển thị trên bảng điều khiển công cộng.

Khi người chơi trong phó bản nghe thấy lời nhắc của hệ thống, phòng livestream cũng thấy sự thay đổi về độ thiện cảm của nhân vật trong phó bản với phe của người chơi.

Ngay lập tức, phòng livestream toàn là: "???"

Hay lắm, đoàn ngựa thổ toàn mắt to mày rậm này, thế mà cũng trông mặt mà bắt hình dong!

Ngay cả bản thân Vệ Ách cũng phải khựng lại một lúc vì sự thay đổi đột ngột này.

Phó bản không gian vô hạn trước đây của cậu cũng không có loại chuyện nhân vật phó bản gặp mặt tự động tăng thiện cảm thế này. Chỉ có điều, đối phương tạm thời giảm bớt thù địch cũng là điều tốt. Trong đội, hiện tại Vệ Ách là người được thiện cảm cao nhất, Giải Nguyên Chân vốn muốn tiến lên giao tiếp với đối phương nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, không để lại dấu vết nhường Vệ Ách ra ngoài.

Ngồi trên ngựa đầu đàn đoàn ngựa thồ là một trai tráng người Điền Nam khoảng 40-50 tuổi, da ngăm đen và khô kệch, tết nhiều bím tóc sặc sỡ, nhìn không ra dân tộc nào, mặc một chiếc váy ngắn màu nâu, buộc chân gọn gàng, thắt lưng có phù hiệu hình thú bằng đồng màu xanh ảm đạm rất lạ, bên hông còn đeo một trường đao bằng da trâu. Thanh đao toát ra mùi máu tanh, vừa thoáng nhìn đao Hộ Tát trong túi đạo cụ của Vệ Ách liền nhấp nháy mấy lần, dường như là cảm ứng giữa các lưỡi đao cùng đẳng cấp.

Cậu trai người Điền mặc một thân đối đến muộn hơn một chút, còn cưỡi lừa la rất tốt, có lẽ là con trai của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ. Thấy người đi ra khỏi rừng rậm không phải đám chặn đường cướp của, mà là mười mấy người trẻ tuổi ở độ tuổi 20-30 của dân tộc Miêu.

Người dẫn đầu là Vệ Ách một thanh niên tóc bạc gầy gò, nửa người dính máu, sự thù địch và cảnh giác chung của đoàn ngựa thồ dịu đi rất nhiều.

Cờ xí mặt thú vốn đã vẫy ra thoáng hạ xuống, mấy trai tráng khỏe mạnh đã dời tay khỏi mã tấu.

Nếu là hậu duệ của tộc Miêu Điền Nam thì theo quy tắc trên đường để thủ lĩnh của đoàn ngựa thổ đích thân thẩm vấn.

Cậu trai ngồi trên ngựa đầu đàn bèn thay cha mình tiến lên quát hỏi: "Mấy người —— là người trại nào? Ở chỗ này làm gì?"

Ngay khi cậu trai quát hỏi, khán giả phòng livestream vừa thở phào lại hít ngược về một hơi sâu.

Người chơi còn chẳng biết mình thuộc về trại nào.

Phó bản bốn sao "Sơn Vương Điền Nam" cho người chơi thẻ thân phận là "vật tế", nhưng mọi người vừa mới ra khỏi rừng rậm, tất cả đều mặc trang phục của dân tộc Miêu, nếu ngay cả cái "trại" nào đều trả lời không được thì chẳng phải chờ nhân vật phó bản nổi lên lòng nghi ngờ sao?

Lại nhìn giới thiệu của "đoàn ngựa thồ họ Thốn" —— liên quan hắc đạo lẫn bạch đạo, cả thổ ty và dân tộc Miêu Điền Nam.

Chuyện thổ ty bắt "vật tế" hiến tế Sơn Vương, đoàn ngựa thồ qua lại trên Trà Mã Cổ Đạo chắc chắn có biết.

Đối phương nghi ngờ chỉ là chuyện nhỏ, phát hiện người chơi là "vật tế" chạy trốn rồi thông báo cho thổ ty mới là chuyện lớn —— sau đó chỉ có hai kết quả: một là đánh nhau tại chỗ, hai là đoàn ngựa thồ tiết lộ tin tức cho thổ ty, nhiệm vụ chính là chạy ra Thập Ngũ Mãnh vừa mới bắt đầu đã bị bại lộ trước thổ ty và toàn bộ thế lực do thổ ty kiểm soát.

Dù là cái nào thì đó cũng không phải điều tốt với mấy người chơi đang bị thương.

Khán giả quan sát phó bản bốn sao, không chỉ có khán giả bình thường, mà trong hiện thực những cụ già trong phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn và căn cứ Long Môn đều đang theo dõi tiến triển của phó bản.

Cậu trai đoàn ngựa thồ vừa mới lên tiếng, những nhân vật có kinh nghiệm này đã thốt ra một câu "không ổn"!

Đi thuyền cưỡi ngựa đều là người từng trải, giang hồ tra hỏi quanh co chỉ trong chớp mắt.

Nếu trả lời chậm một chút, đối phương sẽ phát hiện có điều gì đó không đúng.

Mà đoàn ngựa thồ họ Thốn cỡ lớn này, có thể đi qua Điền Nam chắc chắn có qua lại với thổ ty. Người ta không thể vì một người xa lạ mà đắc tội với vua một cõi của Điền Nam.

Bọn Giải Nguyên Chân cũng không phải kẻ ngốc, ngay khi câu hỏi của cậu trai vừa dứt, các đạo cụ trên bảng điều khiển đã chuyển sang trạng thái chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Vệ Ách khó có thể trả lời thì lập tức ra tay, lao tới trước yểm hộ cho Vệ Ách cùng nhau rút lui trước rồi tính sau. Chỉ có điều, thần kinh của họ còn chưa kịp căng thẳng, Vệ Ách cũng đã trả lời.

"Tới từ trại bên sông phía trước."



Họ ra khỏi đài hiến tế của "vật tế" ở sông lớn trong hẻm núi.

"Thập Ngũ Mãnh" là mười lăm trại Miêu nào, Vệ Ách cũng không biết nhưng khả năng quan sát vũ khí của cậu rất xuất sắc, trong ba năm ở không gian vô hạn, gần như mài luyện trở thành một loại bản năng.

Đài hiến tế "vật tế" nằm trong hẻm núi, bên trái và bên phải đều có tháp tên, mỗi tháp tên có ít nhất 20 đến 30 người đóng quân ở đó.

Khi phóng hỏa đốt tháp tên, Vệ Ách liếc mắt đảo qua, nhiều dấu vết khác nhau trên tháp tên cho thấy đây không phải công trình quân sự tạm thời mà là công trình lâu dài. Nếu là tháp tên lâu dài, thì chi phí ăn uống vũ khí binh lính đều phải chuyển từ trại gần đó sang.

Ở hạ lưu con sông nơi tiến hành hiến tế, đó là ngọn núi bị ô nhiễm dầu dày đặc mà Vệ Ách trông thấy —— ở đó quỷ khí dày đặc, dù trại Miêu của Thập Ngũ Mãnh có thờ cúng Sơn Chủ thế nào, thì bình thường cũng không có khả năng ở nơi đó sinh sống. Nơi duy nhất có trại Miêu địa phương là nơi có dòng sông chảy ngược lên. Mà người dân địa phương khi nói trại của mình ở đâu sẽ dùng thẳng "đỉnh núi nào" cũng rất bình thường.

Vệ Ách chỉ nói "trại bên sông phía trước", thay vì nói thẳng ra tên trại nào càng giống người Miêu bản địa Điền Nam hơn.

Người bên ngoài nghe xong, chỉ cảm thấy đây là thói quen thuận miệng đáp.

Dùng câu này để đuổi đoàn ngựa thồ không hề sai.

Vệ Ách không chỉ muốn đuổi đối phương đi đơn giản như vậy.

Họ muốn chạy trốn ra Điền Nam, hiện nay vấn đề lớn nhất là họ không có ngựa chứ đừng nói đến bản đồ.

Lý do tại sao đối phương tăng thiện cảm chợt lóe lên trong đầu, Vệ Ách vừa mới đáp tới từ trại bên sông phía trước đã hơi cúi đầu, ho khan một tiếng.

Đó giờ cậu luôn lạnh lùng sắc bén, giờ phút này lại cố tình kiềm chế lại vẻ gai góc của mình lại. Khi nhìn thẳng vào mặt cậu, gương mặt quả thực xanh xao, ốm yếu và mong manh, còn có dòng máu đỏ tươi uốn lượn quanh chiếc cổ trắng như tuyết. Bộ đồ batik dân tộc Miêu màu xanh đậm gần đen cũng nhuốm đầy máu, cả người lạnh lẽo hiu quạnh làm người ta thấy thương tiếc.

Ho khan một cái, còn ho ra một ít máu đỏ như mận.

Trong đội, Giải Nguyên Chân cẩn thận chững chạc, lấy đại cục làm trọng, còn Đường Tần nhanh nhẹn thẳng thắn. Bọn Trần Trình đều có tính nết riêng không giỏi diễn xuất, chỉ có Tống Nguyệt Mi có truyền thừa "Cổ Thải Môn" trong một phó bản. Ngày xưa "Thải Môn" là dân hát rong trong chốn giang hồ, các đệ tử Thải Môn đều lanh lợi giỏi diễn xuất, phản ứng nhanh nhẹn.

Tính cách của Vệ Ách là gì?

Trong phó bản ba sao hương hỏa Mân Nam, cậu trọng thương giết người vượt ải, cũng chẳng mảy may thay đổi sắc mặt —— thậm chí người của đội Hộ Vệ còn cảm thấy cái tên này có chết thật cũng không hề sợ hãi.

Hôm nay nào ngờ bị thương lại lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy, quỷ cũng không tin nếu cậu không có kế hoạch gì.

Hiện tại Vệ Ách vừa ho ra máu, Tống Nguyệt Mi đã lo lắng tiến lên dìu đỡ cánh tay của cậu.

Cô vừa đỡ vừa rối rít nói: "Anh hai, anh hai đang bị thương, đừng có nói nữa."

Ngay khi Tống Nguyệt Mi giả bộ nai tơ ngọt ngào gọi mấy tiếng "anh hai", Trần Trình ở phía sau biết rõ đức hạnh của cô thiếu điều bật ngửa tại chỗ.

Cũng may tuy Đường Tần diễn không được, nhưng cũng là nữ giới, Tống Nguyệt Mi vừa bước lên thì biết cô ấy và Vệ Ách muốn hợp tác diễn xuất. Đường Tần tiến lên trước một bước, đứng chắn trước mặt Trần Trình có khả năng làm bại lộ nhất.

Tống Nguyệt Mi vừa dìu đỡ Vệ Ách, vừa nhìn sang cả đám người đoàn ngựa thồ, gương mặt đong đầy nước mắt mà nói: "Anh em nhà họ Thốn xin hãy giúp anh em nhà em với ạ, người nhà em cùng nhau ra khỏi trại, không may gặp phải núi lở. Anh hai đã bị thương nặng, không biết các vị có thể chở người nhà em hay không? —— em sẽ không bắt các vị làm việc vô ích, các vị vào trong trại xong thì em sẽ trả tiền cho các vị."

Cánh tay được Tống Nguyệt Mi đỡ lấy, Vệ Ách nén lại vẻ mặt, ho càng dữ hơn.

Khán giả phòng livestream đã hoàn toàn choáng váng.

Trăm triệu lần không ngờ tới Vệ Ách luôn tàn nhẫn sát phạt lại còn có ngón nghề này, nhưng dáng vẻ của Vệ Ách quả thực rất đẹp, bình thường mặt mày lạnh lùng khiến người ta không dám tiếp cận, theo bản năng có loại ấn tượng vững chắc cậu là người mạnh mẽ cứng cỏi khó có thể vỡ. Lúc này lại bất ngờ không kịp đề phòng, trở nên mỏng manh như băng nổi trên mặt nước, yếu ớt dễ vỡ. Biết rõ cậu cố ý nhưng vẫn không khỏi run sợ.



[Hu hu hu Vệ Thần ơi đừng có ho mà, ho đến nỗi tim tôi nát rồi hu hu hu.]

[Tây Thi bệnh tật gì! Còn không bằng một sợi tóc của Vệ Thần!]

[Chó còn có tình người hơn phó bản, phó bản bốn sao rác rưởi gì, đến bây giờ còn không cho thở một hơi.]

Trong lúc tim gan của khán giả phòng livestream đều run lên, khóc hu hu thành dòng sông. Ai cũng xem mặt, khán giả phòng livestream biết chân tướng nhưng đều bị dao động đến trái tim run rẩy.

Đối phương còn dài dòng quanh co [1] khiến Vệ Ách lại ho khan.

Người chơi chỉ nghe thấy một tiếng nhắc nhở rất chân thực của hệ thống: [Độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ "Thốn Dịch" với người chơi "Vệ Ách" +30, hiện tại độ hảo cảm: 40], sau đó liền thấy cậu trai cưỡi lừa la trong đoàn ngựa thồ họ Thốn quay đầu ngựa lại bẩm báo với cha mình.

[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" đã kích hoạt cốt truyện chính thứ hai: "Đi núi".]

Giải Nguyên Chân: "..."

Tống Nguyệt Mi: "..."

Những người khác: "..."

Tuy biết có thể có tác dụng, nhưng không ngờ lại có tác dụng đến vậy.

Mấy người chưa từng nghe nói, đàn ông càng đẹp càng biết lừa người hả?!

Tác giả có lời muốn nói:

Thần tồi: Ồ

Bạn nghĩ tôi bị lừa thế nào?.jpg

Người đẹp Ách bản giới hạn: Yếu đuối, xinh đẹp, gạt người, nhưng rất có khả năng chiến đấu, rất có khả năng trở mặt.

[1] Đường quanh co: Trong xã hội cũ, dân giang hồ gặp nhau thường dò xét lẫn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.