Trần Trình kêu lên một tiếng "trời ——" chữ "đánh" còn chưa có ra, trời đánh đã thực sự đến rồi.
Ầm ầm.
Tảng đá thứ nhất nện mạnh xuống bìa rừng, nện đến mức khói bụi tung bay đầy trời, Vệ Ách kéo trai tráng đoàn ngựa thồ trên mặt đất lui về phía sau, lảo đảo ho ra một ngụm máu, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất. Đá rơi lẫn theo khúc gỗ lớn nện xuống đầu, Giải Nguyên Chân nắm lấy cánh tay cậu, dùng hết sức kéo cậu về phía sau.
[Vệ Ách cứu nhân vật phó bản chi vậy, chạy mau đi! Nhỡ có chuyện gì xảy ra với mình thì làm sao bây giờ?]
[Mẹ nó, bình thường hất mặt lên trời, đến thời khắc quan trọng lại làm thánh mẫu!]
[Thánh mẫu? Vệ Thần không cứu bọn họ, bọn họ đều chết hết, không có lừa la hay ngựa thì sao có thể chạy trốn?]
[A a a, tảng đá lại rơi xuống rồi ——]
Đá rơi tới đột ngột, bất kể là người chơi hay khán giả phòng livestream cũng đều không kịp đề phòng.
Trong vòng một hai giây, bình luận của phòng livestream đã đầy màn hình.
Người chơi và nhân vật phó bản không có tình cảm gì, cũng không có người chơi nào tàn sát nhân vật vì sức chiến đấu của cả hai bên chênh lệch quá xa —— nếu là tàn sát thật, ai tàn sát ai còn chưa biết. Gặp chuyện không đẩy nhân vật phó bản ra đỡ chết thì phải có tiêu chuẩn đạo đức rất cao, còn như Vệ Ách dốc hết sức cứu nhân vật gặp nạn, một lần cứu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-quy-thoai-dau-tien/2890211/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.