Chương trước
Chương sau
Chim xương vật tế mà Vệ Ách cưỡi lên bị phó bản nhắm vào, nó nát tan và rơi xuống đất nhanh nhất. Từ khi Chủ Thần xuất hiện, ép buộc cướp lấy cho đến khi hai bóng người rơi vào trong bụi hoa đỏ tươi, chỉ diễn ra trong chốc lát. Khi một người một quỷ thần ra tay trong bụi hoa bỉ ngạn, những đội viên khác vẫn đang lảo đảo rơi từ trên không trung. Bên tai Vệ Ách vang lên lời nói đầy tính công kích và trêu chọc của Chủ Thần.

Trong bụi hoa đỏ tươi, sắc mặt Vệ Ách hoàn toàn trầm xuống. Hai tay cậu bị ấn lên đỉnh đầu, nhưng xiềng xích của luật Thiên Cương lại tuôn ra như tia chớp từ tay áo, hệt như rắn quấn quanh quỷ thần đang cúi người. Xiềng xích xuyên qua cơ thể của Chủ Thần mang theo một màn sương đỏ sẫm, thoáng chốc xích rắn đã quay lại muốn đóng đinh quỷ thần giữa không trung.

Chủ Thần không để ý tới xích đỏ rỉ sét xuyên qua người, ngón tay thon dài trượt xuống khuỷu tay trắng nõn bị ấn vào bụi hoa của thanh niên, lướt qua như rắn.

Giọng nói khàn khàn của hắn tràn đầy dục vọng không rõ:

"Hẹn gặp lại, cống phẩm của tao."

Hoa bỉ ngạn dài nhỏ cuộn tròn bay lả tả, rơi vào giữa tóc Vệ Ách, cánh hoa như quỷ thần "Thần Lang Quan", đỏ tươi đến nỗi dường như được làm từ máu thấm đẫm tính xâm lược và diêm dúa. Cánh hoa rơi trên người mang theo hơi thở còn sót lại của quỷ thần lây nhiễm vào cơ thể.

Một đòn của Vệ Ách đánh vào không trung, mặt mày lạnh đến nỗi như biến thành băng.

Không phải cậu không thể dùng "cung phụng" cưỡng ép triệu hồi Chủ Thần ra đánh một trận, nhưng...

Cảm giác đau nhói kéo dài trên môi và lưỡi, còn có cảm giác lạnh buốt âm ỉ ở chân răng và cảm giác bị xâm chiếm lấn lướt khiến Vệ Ách không muốn gọi Chủ Thần ra ngoài ít nhất tám triệu năm nữa.

Lúc này, tiếng gió từ trên cao truyền đến, trong đêm tối, đoàn ngựa thồ họ Thốn và các đội viên khác đang nhanh chóng tiếp cận mặt đất. Đường Tần và Tống Nguyệt Mi dùng kỹ năng của mình để tạo ra vô số chướng ngại cố gắng hết sức để giảm tốc độ tiếp đất, nhưng cho dù đó là người giấy của Đường Tần hay là lụa màu Phi Thiên của Tống Nguyệt Mi đều chống đỡ không được bao lâu đã bị gió mạnh xé nát.

Tiếng lừa la sợ hãi hí vang, tiếng hô quát của trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn còn có tiếng hét to của bọn Trần Trình giao thoa truyền đến từ trên không trung ngày càng gần hơn.

Khi đến bên bờ Hắc Giang của Thập Ngũ Mãnh là vào nửa đêm, xung quanh là bóng núi, dòng sông tà ác xuyên qua hẻm núi, khán giả trong phòng livestream không thể thấy rõ từng bóng dáng của đội viên, chỉ có thể thấy bầy xương chim hỗn loạn đang nhanh chóng rơi xuống. Tơ lụa màu của Tống Nguyệt Mi và cắt giấy của Đường Tần biến mất như những ngôi sao biến mất trong gió.

Với chất lượng của đá ở dãy núi Điền Nam, nếu rơi xuống như thế này thì mọi người đều sẽ thiệt mạng.

Vệ Ách là người đầu tiên rơi xuống, sống hay chết còn chưa biết.

Dù Vệ Ách sống hay chết, tình huống này đều không có hi vọng gì.

Mắt thấy các người chơi và anh em đoàn ngựa thồ họ Thốn sắp cùng nhau rơi xuống giữa vách đá. Ngoài phó bản, khán giả trước màn hình livestream đều hét lên, nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng thảm thiết đó.

Song đúng lúc này, trên đỉnh ngọn núi tối tăm, từng chùm bụi hoa đỏ rực quỷ dị nở rộ, một bóng người hiện ra từ trong bụi hoa.

Trong tầm nhìn mở ảo của livestream đột nhiên hiện lên bóng người cao gầy và mái tóc bạc dày của đối phương. Bóng người ấy nghe tiếng bèn giơ hai tay lên giữa không trung, vô số dây sắt đỏ rỉ từ dưới đất phóng lên trời như vô số rắn dài trong đêm tối. Đó là Vệ Ách!

Khi xiềng xích phóng lên cao, vô số người trước phòng livestream đầu tiên là vui mừng khôn xiết, sau đó một ý nghĩa kinh ngạc đồng thời lướt qua trong đầu:

—— Vệ Ách muốn làm gì?

Mở đầu "Sơn Vương Điền Nam", một mình cậu dốc sức lấy xích sắt bắc qua sông, ngăn thuyền của mọi người rơi vào vòng xoáy, nhưng tình hình lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ, dù lúc ấy sợi xích của Vệ Thần có thể ngăn cản bè trúc của vật tế, thì một mình cậu cũng không thể tiếp được nhiều thành viên đang rơi từ trên cao xuống như vậy.

Suy nghĩ hoảng loạn lướt qua, tình huống trong phó bản đã không cho bất cứ ai có thời gian để hoảng sợ hồi hộp nữa.

Chim xương vật tế tóm lấy người chơi và trai tráng đoàn ngựa thồ đang rơi xuống từ không trung, các đội viên và trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn dưới xương chim đều thấy Vệ Ách là người đầu tiên đáp xuống đỉnh núi, cùng với xiềng xích đang vọt ra khỏi tay áo của cậu.

Thốn Đạo Hưng quát một tiếng: "Cậu Vệ, tránh ra!" Ông còn chưa nói xong, sợi xích đỏ rỉ sét đang lao tới vốn đã mang theo tiếng gió dữ dội, nhanh như chớp bắt được chim xương đang chộp lấy Thốn Đạo Hưng giữa không trung. Tiếng xích lạch cạch vang lên trong gió, những sợi dây sắt đan chéo vào nhau, khi quấn quanh chim xương cũng đồng thời phóng ra quấn quanh những cây cao và vách đá trên đỉnh núi.

Răng rắc —— răng rắc!

Khối gỗ khổng lồ chịu va chạm, tiếng gãy từ bên trong vang lên không ngừng.

Chim xương vật tế đang giữ người chơi và đoàn ngựa thồ họ Thốn không bị phó bản nhắm tới, mức độ nứt vỡ và hư hại của chúng nó nhẹ hơn xương chim giữ Vệ Ách.

Đôi cánh không trọn vẹn của chim xương bị xiềng xích giữ ở không trung, cuối cùng giảm xóc giữa không trung trong chốc lát.

Khi chim xương lơ lửng trên không trong giây lát như vậy, các đội viên và đoàn ngựa thồ họ Thốn đã giảm đáng kể tốc độ hạ cánh khi cách mặt đất hàng chục mét, tốc độ hạ cánh giảm mạnh, sau đó cùng với tiếng răng rắc của chim xương nó mới tiếp tục rơi rồi đâm vào tấm lưới an toàn được đan bằng dây xích sắt —— những sợi dây sắt tuôn ra khỏi tay áo Vệ Ách ấy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đã nối liền với cây cao và vách đá xung quanh, bện lên một cái lưới khổng lồ màu đỏ sẫm.

Dây sắt rỉ sét đỏ đan chéo nhau vắt ngang trên đỉnh núi giống như đóa hoa sinh mệnh kỳ diệu bỗng nở rộ trên đỉnh núi.

Từ khi xiềng xích xuất hiện đến khi đan thành hình, tiếp được mọi người chỉ trong giây lát.

[Áu áu áu Vệ Thần!!!]

[Vệ Thần đệ nhất thiên hạ ——]

[Đậu má bùng nổ sự đẹp trai!]

Trái tim khán giả phòng livestream như đang ngồi trên tháp rơi tự do, rơi xuống cực điểm rồi bỗng nhiên hất lên. Bọn họ không khống chế nổi mà hét lên trước màn hình —— không biết từ lúc nào, dáng người gầy gò ốm yếu đó bắt đầu trở thành kỳ tích niềm hy vọng.

Trên đỉnh núi Cùng Kỳ ở Điền Nam cổ, những sợi dây sắt đỏ rỉ quấn lấy cổ thụ và tảng đá, tấm lưới khổng lồ đỡ tất cả người rơi xuống và lừa la.

Cây cối tạm thời giải quyết va chạm lần lượt phát ra những tiếng răng rắc, những sợi dây sắt đỏ rỉ sét quấn quanh trên cây chỉ tồn tại trong chốc lát, hầu như không cản được mọi người rồi biến mất. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh niên lợi dụng sức mạnh của quỷ thần kết hợp với luật Thiên Cương để tạo ra tấm lưới sinh tồn như vậy, cơ thể đã hơi chếch choáng nửa quỳ trên mặt đất.

"Vệ Ách! Cậu sao rồi?" Giải Nguyên Chân là người đầu tiên nhảy xuống rừng cây, bước nhanh về phía mặt đất đá vụn.

Cho đến lúc này, phòng livestream của hệ thống Quỷ Thoại cuối cùng đã chuyển khỏi góc nhìn lạnh lùng nhìn con người té chết từ trên cao xuống, mà chuyển về góc nhìn cận cảnh người chơi.

Gương mặt không có biểu cảm đó của Vệ Ách xuất hiện trên màn hình tối đen.

Cậu khẽ cúi đầu, đôi bàn tay gầy gò trắng nõn ấn xuống đất, ngón tay nắm lấy sợi dây xích còn sót lại, mái tóc dày màu bạc xõa trên vai, vài sợi cánh hoa cuộn tròn màu đỏ thẫm điểm xuyết ở trong tóc và trên áo.

Điều khiển xiềng xích quỷ dị chặn lại giảm xóc cho mọi người, gánh nặng đối với cậu hiển nhiên không nhẹ hơn trạng thái [quỷ thần nhập xác] là bao nhiêu. Lúc này sắc mặt cậu tái nhợt như người bệnh nặng, mồ hôi nhỏ thấm ướt mái tóc bạc trên vai và cổ. Giải Nguyên Chân vươn tay đang định bắt mạch cho cậu thì đột nhiên dừng lại ——

Những cánh hoa bỉ ngạn đó giống như "tan chảy", hóa thành chữ sáng đỏ sẫm chẳng lành thẩm thấu vào làn da Vệ Ách.

Sắc mặt cậu vốn trắng bệnh ốm yếu, hiện lên một chút hồng hào.

Hệt như những cánh hoa bỉ ngạn đỏ tươi đó đã lấp đầy sức và chữa khỏi một số vết thương cho cậu.

Phòng livestream thở phào nhẹ nhõm, vết thương do gánh nặng cao gây ra đã thuyên giảm, sắc mặt Vệ Ách lại khó coi hơn trước, lông mày nhíu lại lộ ra áp suất thấp.

Từ trước đến nay Vệ Ách rất giỏi đè nén cảm xúc, nếu Chủ Thần đâm cậu một nhát thì Vệ Ách cũng chưa chắc sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng cả hai luôn hận nhau đến nỗi không thể giết quách luôn đối phương mà lại có kiểu tiếp xúc khó coi như vậy với Chủ Thần. Vừa nãy rút đao ra, cậu không tránh khỏi có chút kinh ngạc xen lẫn căm ghét.

Chỉ có điều sau căm ghét và kinh ngạc đã đè xuống một chút, Vệ Ách đã thoáng tỉnh táo lại sau khi nhớ lại hành động rút cảm xúc của Chủ Thần.

—— Chủ Thần đang thăm dò hạn chế của luật Thiên Cương.

Hắn vượt qua hệ thống, trực tiếp "thu lấy" cung phụng. Mà luật Thiên Cương không có phản ứng.

[Luật Thiên Cương] làm mối quan hệ cung phụng của máu cống phẩm được sửa đổi, trước khi "cống phẩm" ruồng bỏ quỷ thần, quỷ thần không được làm tổn hại đến tính mạng của cống phẩm, nhưng không có quy định, việc thu lấy cung phụng chỉ có thể do cống phẩm đơn phương thực hiện. Cậu đã bắt được sơ hở trong lời của Chủ Thần, Chủ Thần cũng bắt được lỗ hổng này của luật Thiên Cương —— phàm có cung phụng, thần phải giáng thế. Đổi lại, nếu quỷ thần đã giáng thế và giúp đỡ thì hắn cũng có quyền tự nhận lấy cung phụng.

Nếu hắn thực sự giáng thế, hơn nữa còn giúp đỡ.

Chỉ cần cách hắn nhận lấy cung phụng không gây nguy hiểm đến tính mạng với "cống phẩm", thì sẽ không gây ra hạn chế trấn áp của luật Thiên Cương.

Sức mạnh còn sót lại của quỷ thần hóa thành cánh hoa thấm vào cơ thể, cảm giác bị xâm chiếm giữa răng môi còn vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi nhận ra điều này, Vệ Ách: "..."

Trước khi tìm ra cách giải quyết, Vệ Ách trực tiếp đưa loại năng lực cung phụng quỷ thần này vào lãnh cung.

Có lẽ vẻ mặt của Vệ Ách quá mức khó coi, Giải Nguyên Chân lo lắng gọi cậu một tiếng.

Vệ Ách không nói gì mà chống đầu gối đứng lên.

Giải Nguyên Chân còn có chút lo lắng, nhưng những người khác đã đáp xuống đất thấy Vệ Ách tạm thời không có chuyện gì, chỉ có thể nén lo lắng rồi quay lại xem những người khác thế nào.

Hai lần ngăn chặn và giảm xóc của Vệ Ách đều rất kịp thời lại có sự phối hợp của Tống Nguyệt Mi và Đường Tần, những người khác đều loạng choạng rồi đổ bộ xuống vùng núi rừng bên Hắc Giang cổ đại. Mọi người miễn cưỡng xem như gặp nguy hiểm mà vẫn bình an, những người khác vừa đáp xuống bèn nhìn xung quanh xem người bên trái và bên phải thế nào.

Chỉ có hắc bà vừa đáp xuống đất đã hét thảm một tiếng, nhào về phía trước bò lên tảng đá sắc nhọn.

Vị trí hắc bà đáp xuống là ở mặt trước của đỉnh núi dốc, cách những người khác một khoảng.

Nghe thấy tiếng hét khàn khàn thảm thiết của bà, mọi người đều xuyên qua thân cây gãy đổ chạy nhanh tới chỗ hắc bà. Bọn họ vừa mới đi tới, hơi nước cuồn cuộn của sông Hắc Giang cổ đổ ào về phía họ, mọi người đều kinh ngạc dừng lại ——

Hắc Giang là một "dòng sông hung hiểm", chảy qua dãy núi Cùng Kỳ, hai bên là vách đá dựng đứng và nguy hiểm, dòng sông hùng vĩ, xuyên qua những tuyến đường thủy dài và hẹp. Dòng nước đen ập vào vách đá sông tạo nên tiếng ào ào cổ xưa mà nặng nề vang vọng trong đêm tối như con ác long vắt ngang mặt đất.

Tiếng nước ầm ĩ át đi động tĩnh của nhân mã hai bên, chỉ còn lại tiếng sông gầm thét kinh hãi.

Khi nhân mã đi tới nơi này, mọi đường ra đều bị chặn lại.

Dòng sông tà ác xoáy nhanh nhưng bè thả xuống sông đều sẽ bị va vào vách đá vỡ tan thành từng mảnh.

Lối thoát duy nhất là một cây cầu đu đưa qua lại bắc qua dòng sông tà ác.

Nơi hắc bà đáp xuống, vừa khéo thấy cây cầu treo Hắc Giang nguy hiểm vô cùng đó.

Lúc này nếu nhìn về phía tiếng gào thét của hắc bà thì có thể thấy —— trên cây cầu dây Hắc Giang đối diện có những xác chết thối rữa và đen ngòm treo trên đó! Thi thể đang kéo lê những đoạn ruột dài, rõ ràng là lúc còn sống đã bị mổ bụng lấy ruột ra. Cuối cây cầu dây có mấy tháp làng đang lờ mờ cháy hừng hực.

[Đinh —— đông!] Âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên, [chúc mừng "nhóm vật tế" đã kích hoạt cốt truyện chính trốn thoát: Vượt qua sông Hắc Giang vào ban đêm!]

[Mô tả: Hắc Giang nằm ở biên giới của Thập Ngũ Mãnh, đây là phòng thủ tự nhiên của Thập Ngũ Mãnh để đối phó với thổ ty khác, đây cũng là cánh cổng địa ngục ngăn cản dân làng dưới khống chế của thổ ty trốn thoát! Thổ ty đã dựng lên nhiều chướng ngại vật ở đây, vô số người và dân làng chạy trốn đã trở thành xác chết lòi ruột trên sợi dây sắt.]

[Các ngài sẽ là nhóm đầu tiên trốn thoát khỏi cổng địa ngục hay nhóm xác chết móc ruột trên cầu dây tiếp theo?]

[Nhiệm vụ: Băng qua sông Hắc Giang vào ban đêm và thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh!]

Ngay khi nhiệm vụ hệ thống xuất hiện, người chơi liền thấy đối diện với cây cầu dây đầy xác chết thối rữa màu đen, hàng ngàn con dơi bất ngờ bay lên từ nhóm xác chết treo trên cầu dây sông Hắc Giang. Tiếng vỗ cánh dày đặc hội tụ ở trong hẻm núi, thủy triều đen cuộn lên giữa không trung, sau đó xà xuống rồi vồ lấy những xác chết đang treo lơ lửng đó.

Khi những con dơi đó xoay chuyển, vô số đôi mắt thật nhỏ đỏ sậm lóe lên trong bóng tối.

Phòng livestream hoàn toàn hiểu được vì sao thổ ty Thập Ngũ Mãnh lại có thể thờ ơ đặt cây cầu dây ở đây mà không cất đi —— bởi vì, những xác chết dày đặc đó và lũ dơi bị xác chết thu hút chính là trở ngại lớn nhất cho những người đi qua cầu dây. Ngoài ra, đợi đến khi người chơi vượt qua cầu dây, các tháp làng phía sau cầu dây đã sẵn sàng.

Những tháp làng đứng ở bên kia sông Hắc Giang hoàn toàn khác với các tháp làng ở hẻm núi tế người.

Trong ánh lửa lờ mờ, tháp làng phủ lên một bóng đen đáng ngại —— không ai biết có điều gì đang chờ đợi người chơi trong những tháp làng đó.

Cầu dây, tháp làng, vách đá.

Ba chướng ngại vật giống như một thanh đao Thiên Môn, cắt đứt con đường vượt ải phó bản bốn sao "Sơn Vương Điền Nam"!

** ** **

Trước khi hệ thống bắn ra nhắc nhở, Vệ Ách là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cậu vẫn đang trong trạng thái mù suốt mười hai giờ do cốt truyện ẩn của Ba Xà Thoán Bặc, khi cậu cùng bọn Giải Nguyên Chân đi ra hoàn toàn là dựa vào âm thanh để phán đoán. Chỉ là cậu hành động không khác gì bình thường nên không một ai kể cả khán giả phòng livestream phát hiện.

Trong trạng thái mù tạm thời, Vệ Ách đặc biệt nhạy cảm với âm thanh.

Khi nhiệm vụ qua sông Hắc Giang vào ban đêm xuất hiện, Vệ Ách là người đầu tiên nghe thấy tiếng vẩy cánh dày đặc. Theo sát đó, khán giả trong phòng livestream cũng theo động tác ngẩng đầu lên của cậu trông thấy điều gì đó bất thường ——

Những bướm ma dày đặc đuổi theo người chơi suốt chặng đường tụ lại, xoay quanh không trung rồi hạ xuống. Khác với "trấn Cốt Thiêu", hàng chục nghìn bướm ma màu nâu sẫm dày đặc bao phủ cây cối và mặt đất xung quanh người chơi —— không biết có phải ảo giác của phòng livestream hay không, những bướm ma này hình như... hình như đang... chờ người chơi thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh.

Đôi mắt kép của bướm ma là một màu đỏ máu cổ quái.

Hàng chục nghìn bướm ma bay xung quanh, từng đôi mắt kép màu đỏ thẫm của bướm ma nhìn chằm chằm vào người chơi trong im lặng tối tăm.

Hầu như mọi người đều có cảm giác rùng mình.

Những bướm ma này không giống có thiện ý với người chơi nhưng lại không tấn công một cách cổ quái. Chịu đựng cảm giác rùng rợn khi bị vô số bướm ma vây quanh, bọn Đường Tần Giải Nguyên Chân nhìn sang hắc bà đang quỳ rạp trên mặt đất đá. Nửa người dưới của hắc bà tê liệt, bà bò trên mặt đất vẫn khàn giọng khóc thảm, không ngừng duỗi móng tay khô quắt và gầy guộc về phía những xác chết treo trên cầu dây.

Trong phòng livestream im lặng một lúc, có bình luận nói:

[... Người chỉ huy đoàn ngựa thồ đoàn họ Thốn từng nói rằng con trai của hắc bà là "vật tế", cậu ấy đã chết khi suýt nữa đã thoát ra khỏi Thập Ngũ Mãnh. Chẳng lẽ một trong những những xác chết treo đó có con trai của hắc bà?]

Từ phản ứng của hắc bà, suy đoán này vẫn chưa biến mất.

Hắc bà suy sụp, người chơi có chút bó tay hết cách, cũng may không cần người chơi an ủi. Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch quen biết hắc bà, Thốn Dịch đã kéo hắc bà lên. Cậu ta nhỏ giọng nói, hứa hẹn với hắc bà lát nữa nhất định sẽ lấy lại xác con trai bà.

[Muốn lấy lại xác con trai hắc bà, việc này, việc này phải đi trên cầu dây đấy.]

[Trên cầu dây nhiều xác chết như vậy, đi trên cầu dây có an toàn không?]

[... Chắc chắn không an toàn! Đối diện có mấy tháp làng, nếu người chơi leo đến trung tâm, bạn sẽ bị mưa tên phía đối diện bắn, có khi bạn sẽ thành bánh trôi rớt xuống sông Hắc Giang.]

[Mợ nó, chỉ kém một chút nữa thôi mà sao lại không qua được chứ.]

Phòng livestream thảo luận sôi nổi, dòng sông Hắc Giang vắt ngang trước mặt người chơi đã trở thành rãnh trời tự nhiên cuối cùng "thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh". Dựa theo cách nói của hai người Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch, ngày xưa không cần phải qua sông Hắc Giang bằng cầu dây, phía trên có một bến đò tên là "Nhu Trát". Từ đó có thể chèo bè tre sang sông.

Song từ sau khi thổ ty Thập Ngũ Mãnh cúng tế "Sơn Vương", nước sông Hắc Giang liền dâng cao làm ngập bến phà Nhu Trát mà dân làng bình thường có thể chèo qua.

Sau đó, đội buôn và đội kỵ mã qua lại Thập Ngũ Mãnh muốn sang sông, cũng chỉ có thể đi qua cầu dây Hắc Giang do thổ ty khống chế.

Sau khi nghe Thốn Đạo Hưng Thốn Dịch nói, sắc mặt thành viên đội nòng cốt cũng không được tốt lắm. Nếu thổ ty đã xây dựng một cây cầu dây như vậy, rõ ràng chắc chắn không có vật tế nào có thể đi qua nó. Bọn Cao Hạc nhờ vào rừng cây che khuất quan sát vị trí và tình huống cầu dây.

Cả hai đầu của cầu dây có lẽ đều cố định trên vách đá thẳng đứng, nhưng một bên cao, một bên thấp.

Đầu bên kia sông thấp, đầu bên kia sông cố định ở trước tháp làng thì cao.

Ban ngày, có lẽ ở giữa cầu dây có tấm ván gỗ, tuy cầu nghiêng nguy hiểm nhưng không khó vượt qua nhưng đến đêm, ván gỗ trên cầu đều dỡ bỏ hết, chỉ để lại những sợi dây thừng trơn nhẵn lạnh lẽo. Có người muốn lẻn qua sông không chỉ phải đối mặt với những thanh sắt đáng sợ vắt ngang qua sông mà còn phải vượt qua những nguy hiểm do những sợi dây xích nghiêng gây ra.

"Trên dây thừng đã bôi dầu trơn." Hứa Anh Hứa Oánh trong đội là thích khách, thân thủ nhẹ nhàng, lúc này đã xuống vách đá sờ soạng một lần rồi lại leo lên, sắc mặt không tốt lắm nói với mọi người. Hứa Oánh dừng lại một lát rồi nói thêm: "Là dầu xác chết."

(*) 尸油 (resin oil): Khi xác chết bị phân hủy, chất béo chảy ra thành dầu.

Phòng livestream: "..."

[...]

[Ghê.]

[Lấy ván lót cầu còn chưa đủ, còn bôi thêm dầu xác chết, sợ người chơi không chết đấy à.]

[Dây thừng đã bôi dầu nhưng vẫn nghiêng... nếu bò qua rồi bị đàn dơi lao tới thì chắc lăn xuống Nộ Giang thôi.]

(*) Châu tự trị dân tộc Lật Túc Nộ Giang là một châu tự trị thuộc tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Biết cửa ải "thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh" cuối cùng rất khó, nhưng khó cỡ này thì vẫn vượt quá dự đoán của người chơi. Ngay khi tin tức của Hứa Anh Hứa Oánh vừa mang về, tâm trạng của mọi người đều tụt dốc. Lúc này, bầu trời đen như mực đang đè xuống đầu mọi người, Sơn Vương chấn động hai lần, theo hướng mọi người chạy trốn, dãy núi Điền Nam cổ tối tăm đến mức trông như những khuôn mặt lớn quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào người chơi.

Cảm giác ngột ngạt khó hiểu đè nặng trong lòng mọi người.

Hứa Anh, Hứa Oánh biết bơi đề nghị lặn xuống sông, Giải Nguyên Chân cân nhắc một lát rồi lắc đầu bác bỏ.

[Tại sao không lội sông? Lẻn vào đó dễ hơn vượt qua cầu dây, hơn nữa chẳng gặp phải dầu xác chết trên cầu dây.] Có người trong phòng livestream khó hiểu hỏi. Ngay khi câu hỏi vừa ra, những người khác cũng sốt ruột lần lượt trả lời:

[Khi phó bản Điền Nam vừa mới bắt đầu, có rất nhiều "xương vật tế" dâng lên từ sông nhiều dữ vậy, chắc chắn có vấn đề gì đó.]

[Thổ ty Thập Ngũ Mãnh cũng không ngu, bọn họ chỉ phái lính canh gần cầu dây, nhất định là chắc ăn không có người sống nào có thể qua sông.]

Giải Nguyên Chân bác bỏ ý định bơi xuống sông, những người khác trong đội nòng cốt cũng nhớ tới nước sông khủng bố ở núi tế người ngày hôm đó. Việc vượt qua cầu dây là điều không thể tránh khỏi, cách tốt nhất là cử một đội nhỏ đi qua trước, cố gắng vượt qua cầu dây mà không gây náo động lớn, không chế tháp làng đối diện.

Đội tiên phong chiếm giữ tháp làng phía trước, binh lính ở các tháp phía sau chắc chăn sẽ tiến hành các cuộc tấn công tiêu diệt.

Tiểu đội đầu tiên vượt qua phải câu giờ một khoảng thời gian nhất định để các đội lớn phía sau nhanh chóng xếp khúc gỗ qua cầu, đến khi đoàn ngựa thồ và số lượng người tăng lên thì có thể dựa sức người khác để lao ra khỏi tháp làng. Từ đó chạy ra khỏi Thập Ngũ Mãnh và vượt ải phó bản bốn sao.

Sau khi đưa ra phương pháp, khán giả trong phòng livestream hơi yên tâm một chút.

Chỉ có đội nòng cốt đứng bên bờ Hắc Giang là không thể yên tâm.

Phương pháp mà Giải Nguyên Chân thương lượng với họ cũng có ẩn ý —— dù sao thì họ cũng phải vượt ải phó bản, nhánh chính của phó bản là "thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh", một khi người chơi vượt qua sông Hắc Giang và có cơ hội thoát ra khỏi tháp làng, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất, lao ra khỏi vòng phong tỏa của tháp làng càng nhanh càng tốt hoàn thành nhánh chính!

Sau đó, liệu tất cả nhân vật trong phó bản có thể vượt qua thành công hay không...

Phó bản đã kết thúc, kết cục của nhân vật như thế nào, không phải là điều người chơi nên quan tâm.

Nếu đổi lại là bình thường, kết cục của nhân vật phó bản như thế nào, sẽ không ai suy nghĩ.

Song hiện tại, sau khi bàn bạc về phương pháp này, tâm trạng của các đội viên nòng cốt đều phủ một lớp sương mù u ám khó tả, có cảm giác tội lỗi khi phản bội đồng đội.

Bọn Thốn Đạo Hưng không phát hiện ra người chơi đang áy náy. Ông nghe Giải Nguyên Chân nói xong, Thốn Đạo Hưng híp mắt, cố sức nhìn tháp làng bên kia rồi nói: "Trên dây xích bôi dầu xác chết, một là để ngăn người qua lại, hai là muốn gọi tới mấy con dơi máu... Có lẽ bà có cách đối phó với lũ dơi máu đó."

Nhắc đến bà, mọi người nhìn sang hắc bà trong đội ngũ. Bà không còn khàn giọng khóc nữa mà ngơ ngác nhìn cái xác không còn ruột ở cây cầu dây đối diện, gân guốc trên đôi tay khô héo kéo căng như giun đất. Hệt như đã trở thành một cái xác không hồn, không còn nghe được âm thanh xung quanh nữa.

Bọn Cao Hạc Trần Trình hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao để giao tiếp với hắc bà đang bị kích thích.

Tống Nguyệt Mi nhíu mày, cô vừa định bước tới khuyên bảo hắc bà, Vệ Ách đã từ phía sau đi tới.

Cổ tay cậu đeo mười hai đao Ngân Điệp, đến bên tảng đá dưới vách núi, vừa quấn vải chống trượt lên tay, vừa thản nhiên hỏi: "Cái nào?"

Phòng livestream và mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Con ngươi hắc bà cứng đờ chuyển động, nhìn chằm chằm Vệ Ách. Cậu cũng không quay đầu lại chỉ lạnh lùng hỏi:

"Con trai bà, ở dây sắt thứ mấy, cái xác thứ mấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.