Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không phải là cách, Khương Vũ quyết định nói chuyện rõ ràng với Hoắc Thành. Nếu có ân oán gì, giải quyết một lần cho xong.
Bây giờ, cô không còn là cô gái đáng thương, bơ vơ, mặc người ức hiếp như kiếp trước nữa.
Cô không sợ Hoắc Thành, nhưng… Cừu Lệ là điểm yếu lớn nhất của cô, cô không thể để anh bị liên lụy.
Buổi trưa hôm đó tại Esmeralda, Khương Vũ tập múa xong thì bắt gặp Hoắc Thành đã đợi từ lâu ở bên ngoài.
Cô không biết Hoắc Thành có bản lĩnh to lớn thế nào mà lại có thể vào Esmeralda như chốn không người.
Khương Vũ khoác ba lô bước ra khỏi cửa phòng học, nói với Hoắc Thành đang đứng ở hành lang: “Đi theo tôi”.
Hoắc Thành giễu cợt, dáng đi uể oải theo sau cô đến sân thượng.
Hôm nay không có nắng, gió thì lớn, trời thì đầy mây và u ám. Như cái ngày mà Hoắc Thành chết vậy.
Đêm đó, Hoắc Thành say rượu và ngược đãi cô rất lâu. Toàn thân cô bầm dập nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, khi cô ngẩng đầu lên một cách khó khăn thì thấy bên ngoài cửa sổ cũng như bây giờ, mây đen dày đặc.
Cô còn nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất, tay đút túi quần, nhìn cô từ xa, đôi mắt đen kịt không chút gợn sóng.
Khương Vũ nặng nề ngủ thiếp đi.
Không ngờ khi tỉnh lại, cô đã nằm trong vũng máu.
Cảnh tượng cuối cùng chính là cảnh sát đưa người đàn ông kia đi, con dao còn đang trong tay anh, máu tươi còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-doi-toi-toi-cuu/1007130/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.