Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Cừu Lệ cảm thấy bệnh của mình đang chuyển biến tốt. Dù không có Tiểu Vũ bên cạnh nhưng chỉ cần không cách nhau quá xa, quá lâu thì anh vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Nhưng anh không nói cho Khương Vũ biết, vì đôi khi vẫn cần dùng đến nó để làm nũng, chơi xấu.
Buổi tối, khi Tạ Uyên về nhà thấy Cừu Lệ mặc chiếc áo lông trắng ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển trò chơi, bên cạnh là chiếc áo và đôi tất hoa của Khương Vũ, trên bàn còn có bim bim khoai tây và lon nước ngọt.
Thấy ông về, Cừu Lệ tự nhiên chào: “Bố.”
Tạ Uyên cảm giác như mình không chỉ nuôi con gái mà còn nuôi thêm một đứa con trai nữa.
Ông đi đến thu dọn vỏ đồ ăn trên bàn và nói: “Ăn ít mấy loại thức ăn nhanh này lại.”
“Tiểu Vũ mua ạ.”
“Con không biết cản nó sao?”
“Con có cản.” Cừu Lệ nói: “Cho nên con ăn hết đồ cô ấy mua về rồi, bây giờ cô ấy lại đi ra ngoài mua.”
“…”
Tạ Uyên sâu sắc cảm nhận được hai người này vẫn chỉ là trẻ con dù đã 20 tuổi rồi.
Ông để hộp bánh trứng muối ở trước mặt Cừu Lệ và nói: “Đây là đồ dì Liễu tự làm, bố mang về cho con ăn đấy.”
Cừu Lệ để điều khiển chơi game xuống, mở hộp bánh ra, bên trong đặt năm chiếc bánh trứng muối.
“Cho con?”
“Ừ, bố không ăn được nên mang về cho con.”
Nghe thấy lời này tuy trên mặt Cừu Lệ không có biểu cảm gì nhưng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-doi-toi-toi-cuu/1007125/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.