Khương Vũ tẩy đi lớp trang điểm còn sót lại, sau đó thay bộ đồ khác. Tuy tóc vẫn còn ướt nhưng cảm giác trên người đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô đi từ trong phòng thay đồ ra ngoài. Lúc đến hậu trường thì thấy trống không, không thấy bóng dáng Cừu Lệ đâu cả.
Cô thầm nghĩ không ổn rồi. Lúc chạy tới trước sân khấu, chỗ ngồi của đám Hạ Tử Lộ cũng trống trơn.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Cừu Lệ, vài giây sau thì điện thoại đổ chuông, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.
—
“Alo.”
“Anh đang ở đâu thế?”
“Rừng cây nhỏ phía trước hội trường.”
“Anh…”
Hình như Khương Vũ đã đoán ra được gì đó, trong lòng từ từ trầm xuống.
Trong rừng cây, Cừu Lệ nhìn thoáng qua đám con gái đang run lẩy bẩy, trầm giọng nói: “Em muốn cho bọn họ chết như thế nào?”
Khương Vũ bụm miệng lại, cảm giác tựa như đang bị nghẹt thở. Một lúc lâu mới chầm chậm nói ra vài chữ: “Cừu Lệ, anh hãy nghe em nói…”
“Không nghĩ ra được à? Vậy thì anh đây tự mình quyết định nhé.”
Giọng nói của cậu bình tĩnh mà trầm thấp, giống như chuyện đó chỉ là chuyện râu ria, bé nhỏ.
Khương Vũ khống chế sự run rẩy trong lòng, “Cừu Lệ, em chỉ muốn cho mình một sự công bằng thôi.”
“Yên tâm đi.” Cậu nhìn thấy Hạ Tử Lộ sợ tới mức xanh tím cả mặt, bỗng chốc cười nhẹ: “Anh sẽ cho em một sự công bằng.”
“Nhưng bạo lực không phải công bằng.” Khương Vũ cắn răng, nói với cậu từng chữ một: “Em muốn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-doi-toi-toi-cuu/1007045/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.