Chương trước
Chương sau
Chẳng ý thức được mình vừa làm một chuyện điên rồ, Kha Vạn Vũ ngang nhiên bước lên, giật lấy chiếc micro phía trên chổ ngồi của tài xế.
- Xin lỗi đã làm ảnh hưởng chuyến đi của mọi người.
- Tất cả thiệt hại về sức khỏe hay tài sản đều sẽ được bồi thường thích đáng. Bây giờ, Kha Vạn Vũ tôi muốn đón vợ, vui lòng tránh sang một bên.
Sau màn chào hỏi đầy mùi quyền thế, phía trước xe đã sẵn ồn ào phút chốc còn náo loạn hơn. Cái tên Kha Vạn Vũ ở thành phố này không quá xa lạ nhưng người bằng xương bằng thịt lần đầu họ mới gặp, tin tức anh đã có vợ càng khiến họ được dịp bất ngờ.
Diệp Mộng ngồi ở dãy ghế cuối, nghe tiếng được tiếng mất căn bản không hiểu gì, đôi tay nhỏ còn đang bận xoa xoa vết bầm trên trán.
Ban nãy Kha Vạn Vũ đã kịp thấy cái đầu của con cua ngốc in lên cửa kính mà ngủ ngon lành nên anh cứ đi thẳng ra phía sau tìm cô.
Trần xe với chiều cao của Kha Vạn Vũ có chút bất mãn, anh di chuyển được vài bước lại va phải chổ này chổ kia.
Người thì đông lối đi thì chật hẹp, dù ai nấy đều tự động nép vào nhường đường nhưng phải mất một lúc anh mới đến được hàng ghế của Diệp Mộng.
Gương mặt không muốn nhìn thấy nhất lù lù xuất hiện, Diệp Mộng tròn mắt kinh ngạc:
- Sao anh lại ở đây?
Kha Vạn Vũ thoáng để ý một mảng hồng hồng tím tím trên trán cô, ánh mắt liền trầm xuống. Anh đỡ Diệp Mộng đứng dậy mặc cô ngơ ngác:
- Để tôi đưa em về, chúng ta có chuyện cần nói rõ.
- Khoan... khoan đã...
Chưa đợi Diệp Mộng kịp phản ứng lại, Kha Vạn Vũ đã kéo cô vào lòng, trực tiếp dùng tấm thân cao lớn bao trọn lấy cô, che chắn cẩn thận đưa Diệp Mộng len lỏi giữa rừng người.
- Ôi trời họ đẹp đôi quá!
- Hai người là vợ chồng thật sao?
- Tôi nghĩ là không phải đâu!
- Alo, tôi có tin hot muốn bán cho tòa soạn...
Tiếng xì xầm bàn tán văng vẳng bên tai, ánh đèn flash chớp nháy liên tục *cắc cắc*, thậm chí có người cố tình dí sát điện thoại vào mặt Diệp Mộng để lấy bằng được ảnh của cô.
Diệp Mộng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên có chút hoảng loạn, nép vào anh mà run run. Bình thường ăn to nói lớn là thế nhưng bỗng dưng trở thành mục tiêu của đám đông cô không khỏi sợ hãi.
Kha Vạn Vũ sa sầm nét mặt, anh liếc mắt một vòng, ánh nhìn ấy hoàn toàn lạnh lẽo. Đám người kia cũng không phải kẻ ngốc họ lặng lẽ cất điện thoại vào, gương mặt không dám lộ một chút biểu cảm bất mãn.
Kha Vạn Vũ là ai chứ? Chỉ cần một câu nói liền có thể khiến mấy chục người trên chiếc xe này bốc hơi hoàn toàn, họ không muốn chết bất đắc kì tử chỉ vì bệnh tò mò, nhiều chuyện.
Hai cụ già lớn tuổi ngồi hàng ghế ưu tiên phía trước chẳng màn sự đời, vừa thấy "đôi vợ chồng trẻ" trở ra liền nhắc khéo:
- Vợ chồng các cháu giận dỗi nhau cũng đừng có giải quyết trên đường thế này... lên giường... đem lên giường ấy... chuyện gì cũng xong.
Cụ bà bên cạnh liếc nhìn chồng rồi móm mém cười, vung tay vỗ *bép* lên bờ mông của Kha Vạn Vũ khiến anh giật nảy:
- Cố lên chàng trai! Bọn ta ngày xưa cũng vậy đấy... hà hà!
Kha Vạn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, góc mặt đẹp như tượng thoáng qua một nụ cười bí hiểm.
Đến khi nhìn thấy hiện trường bên ngoài, Diệp Mộng không giấu nổi sửng sốt.
Tên điên này rõ ràng muốn báo đời mà!
Sợ Diệp Mộng tức giận lại chạy mất thì phí công, vừa bước xuống đường Kha Vạn Vũ cúi người bế bổng cô lên.
- A! Anh có biết tình huống này nguy hiểm lắm không?
- Lái chiếc xe bé tí kia mà dám chặn đầu xe buýt? Anh xem thường cái mạng mình lắm hả?
Diệp Mộng vùng vằng trong vòng tay anh, cô tức giận đến hai má đỏ bừng bừng, chiếc miệng nhỏ nhưng âm lượng không hề nhỏ chút nào.
Kha Vạn Vũ thật sự là kẻ bất trị, vô pháp vô thiên nhất mà cô từng gặp, bị mắng như thế nhưng vẻ mặt chẳng có gì ăn năn hối lỗi ngược lại đang rất vui vẻ hưởng thụ.
Hóa ra Diệp Mộng vẫn còn quan tâm lo lắng cho anh lắm.
- Còn nữa tôi phải đi giải thích với bọn họ chúng ta không phải là vợ chồng.
- Không cần! Đằng nào chả cưới, tôi "chấm" em rồi em thoát được sao?
Thâm tâm Diệp Mộng gào thét trong bất lực, không biết anh ta vứt bạn gái ở đâu mà lại chạy đến đây tìm cô nói nhăng nói cuội.
- Cưới khỉ mốc, Diệp Mộng tôi thà xuất gia còn hơn xuất giá nhé, có nằm mơ cũng không gả cho anh!
- Lừa tình tôi còn dám vác mặt đến đây, không đánh chết anh không được mà! Mau thả tôi xuống! Đồ vô lương tâm!
Kha Vạn Vũ bật cười thành tiếng, âm thanh lọt vào tai Diệp Mộng đang hăng say mắng chửi khiến cổ họng cô nghẹn lại, tức đến không thể nói thêm lời nào.
Anh thả Diệp Mộng vào ghế phụ, cúi sát người cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn. Mặt giáp mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến Diệp Mộng đến thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn ngồi im như quên mất bản thân đang ghét bỏ anh.
Cảm nhận mùi hương nam tính cứ lượn lờ nơi chóp mũi, máu háo sắc của Diệp Mộng lại nổi lên, cô đặt tay lên ngực giữ lấy trái tim mình đang nhảy loạn.
- Em ở yên đây đợi tôi!
Dứt lời anh bất ngờ ngậm lấy cánh môi của Diệp Mộng hôn *chụt* thành tiếng rồi mới nhổm người dậy, trước khi kéo cửa xe xuống còn cong môi cười, chiếc má lúm yêu nghiệt lại hiện ra.
Đầu óc Diệp Mộng như cuồng quay hoàn toàn trống rỗng.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Hôn mình? Anh ta lại hôn mình?
Á A xấu xa! Cầm thú!
Không ngờ tình cảnh này còn dám giở trò với cô.
Diệp Mộng mặt đỏ hơn quả cà chua chín, định bỏ của chạy lấy người nhưng... cô không biết cách mở cửa chiếc siêu xe này.
Một màn tình thú diễn ra chớp nhoáng, Mộ Hàn và hai đồng nghiệp thu hết trong tầm mắt, ai nấy đều ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.
Dường như chẳng có vụ va chạm nào ở đây, hai chiếc xe nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào nhưng sao sếp tổng của họ lại xuất hiện triệu chứng lạ?
Từ trước đến nay chưa từng thấy anh quan tâm chăm sóc ai như thế, còn nữa, lần đầu tiên họ thấy có một cô gái giữa đường giữa xá dám mắng anh ta là cầm thú, biến thái, chê không chịu gả.
Bị mắng đến vuốt mặt không kịp nhưng không dám bật lại mà còn cười ngốc, sếp của họ quả là một kẻ thê nô chính hiệu.
- Đứng ngây ra đó làm gì?
Giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai, Mộ Hàn bị dọa cho xanh mặt, hai người kia bất giác lùi về sau, đầu cúi chào Kha Vạn Vũ, tay thì không ngừng đẩy trợ lý Mộ ra đỡ đạn.
- Khụ khụ... Kha Vạn Tổng à ừm... tôi... để chắc chắn hơn nên tôi muốn hỏi anh có bị chấn thương ở đâu không? À... ý tôi là vùng đầu chẳng hạn?
- Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút...?
Gân xanh trên trán Kha Vạn Vũ nhảy tưng tưng.
Hạ mình một chút dỗ dành Diệp Mộng của anh thì làm sao chứ? Ai cũng nghĩ anh có vấn đề hết vậy?
- Muốn thưởng hay muốn bị trừ hết lương mà còn đứng đó? Các cậu có giỏi thì đến đây khám cho tôi luôn đi!
- Tổng giám đốc bớt giận, tôi không dám!
Mộ Hàn vã mồ hôi lạnh, tự trách bản thân tài lanh "cầm đèn chạy trước ô tô".
Kha Vạn Vũ hừm một tiếng, trong nháy mắt lên xe rời đi.
- Sếp đi thong thả ạ!
- Mau lên, mau lên, bảo bác tài tấp xe vào lề!
Cả ba người nhanh chóng vào việc, người sếp này không biết đùa đâu. Tiền lương đi liền khúc ruột, bị trừ hết coi như xong đời.
Mười bữa, nữa tháng Kha Vạn Vũ mới đến Kha Thị một hai lần, phần lớn thời gian đều giành cho Sandos nhưng hiệu quả làm việc quả là không tưởng, nhân viên cấp dưới của anh 7 phần ngưỡng mộ, 3 phần còn lại cũng như 7 phần.
Tính tình thất thường của anh cũng dọa bọn họ không ít, Mộ Hàn là trợ lý riêng nên gánh còng lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.