Nói không xót con thì không đúng, từ đầu ông đã gửi gắm chuyện nhà cho kẻ thù của hắn rồi, chỉ là Lý phu nhân không biết thôi.
Bà ta bất lực gào khóc ầm lên:
- Đầu thì đã 2 thứ tóc, muối nhiều hơn tiêu còn mấy lần 10 năm nữa hả? Sao ông không đem nỗi hận này chôn theo xuống mồ luôn đi? Ông có thấy xấu hổ với vợ con không? Khổ thân tôi, khổ thân Thời Nhiên của tôi... Hu hu hu...
Lý Thời Sâm đau cả đầu đành xuống nước gặng hỏi, hi vọng kịp thời ngăn cản những mưu mô ngu ngốc của vợ mình:
- Chẳng lẽ bà định đem mấy con kiến đi cắn chết con voi ư? Hắn ta là kẻ có thể 1 tay che trời nếu không diệt được tận gốc thì kẻ chết là tôi với bà đó biết chưa? Đừng nói đám tang, khi đó đến 1 cái quan tài cũng không có đâu!
Lý phu nhân nghĩ ngợi hồi lâu thì chột dạ, chức quyền của chồng bà đứng trên vạn dân còn phải khiếp sợ kẻ đó, vậy mà bà nghe lời người ngoài hành xử hồ đồ như thế, xem ra lần này lành ít dữ nhiều rồi. Những ngón tay của bà liên tục cào cấu vào nhau, ánh mắt uất ức rụt rè mở miệng:
- Tôi mua chuộc vài người trong cái sòng bạc kia làm nội gián nhưng... nhưng có vẻ bị bắt cả rồi. Bọn chúng nhận của tôi mấy trăm triệu chắc sẽ không dám khai ra đâu phải không ông?
"..."
Giai nhân trong nhà đang ngủ đều nháo nhào bật dậy khi nghe tiếng mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-dien-cuong-yeu-em/2075454/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.