Hồ Kha hơi hoảng, chả nhẽ cô nói là mình đi rình mò người khác, mà người đó chính là tình địch của anh sao? Chắc chắn không được rồi! Mộ Phong sẽ nghĩ cô rất biến thái đấy! Cô cũng thật mất mặt nữa chứ!
- Cái đó...
- Ha! Em trốn tôi đi thăm tên kia sao? Em nhớ hắn tới nỗi phải rình mò hắn? Phải đặt máy xem trộm hắn? Vậy mà em lại nói với tôi không còn tình cảm với hắn! Em thật gỏi.
Hồ Kha hơi bực vì Mộ Phong lúc nào cũng như thế! Dù gì lúc này cô đã bị anh nhốt lại rồi, không cần phải giải thích gì cả vì anh cũng không tin.
- Ừ! Tôi là như thế đấy! Tôi biến thái, tôi muốn rình mò, muốn nhìn mặt của Lưu Việt. Tôi nhớ anh ấy sắp điên rồi!
- Em! Tôi liền cho em không bao giờ có cơ hội gặp hắn thêm lần nào nữa.
Mộ Phong nói xong liền rời khỏi phòng.
Hồ Kha thở ra một hơi, vừa rồi thật kinh khủng. Khuôn mặt đó như quỷ dữ muốn ăn tươi con mồi của mình vậy.
Sau khi rời đi, Mộ Phong liền vào phòng của mình, anh đóng sầm cửa lại. Người hầu bên ngoài thì nghe tiếng đạp vỡ đồ mà hoảng sợ. Mộ Phong đang mất bình tĩnh, tay anh run lên, cô lại mà thừa nhận yêu tên đó, yêu đến biến thái như vậy, thật đau, anh muốn giết chết hắn, hắn biến mất thì cô liền yêu anh rồi!
- Bắt đến đây cho tôi. - Mộ Phong nói với người trong điện thoại.
- Được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-cuong-chiem-huu/3464753/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.