Tiếng gõ cửa.
“Huỳnh Như, cậu dậy chưa?”
Úi! Phản diện gọi nó dậy kia?!
“Dậy rồi”
Nó bước xuống giường đi về phía cửa phòng. Vừa chạm mặt nó đã thúc giục hắn.
“Cậu đưa tôi về nhà đi”
“Ăn sáng rồi tôi đưa cậu về”
Hắn nói.
“Không, tôi muốn về ngay”
Nó dứt khoát.
“Nếu cậu không đưa tôi được thì tự tôi đi”
Nó kiên quyết bỏ đi.
…****************…
Bước ra khỏi biệt, nó không khỏi choáng váng. Sân gì mà rộng thế? Còn, cổng đâu? Ở xa tít thế!
[Y chủ, từ vị trí của ngày đến cổng cách 500 mét]
“Quái! Nửa cây luôn! Đúng là nhà giàu thừa đất”
Thế là nó quốc bộ đi ra cổng. Vừa tới nơi, thì lại gặp một vấn đề khác. Đây là cổng khóa tự động. Chẳng nó phải trèo à? Thân thì đang mặc váy nữa chứ!!!
“Si, mày xem khu này có lỗ chó nào không?”
[Có, nhưng đường đó sẽ dẫn đến ngõ cụt]
Má!! Thế là trèo cổng thật rồi.
Nó đang phân tích xem trèo thế nào là ổn, cổng bỗng mở ra, tiếp đó là tiếng môtô truyền tới.
“Lên xe”
Hắn đưa mũ. Nó nhận mà trong lòng có chút hoài nghi. Phản diện nghĩ lại rồi? Đưa nó về!?
Trên đường đi.
Nó vẫn phải ôm hắn. Lạ, lần này đi sao thấy lâu thế không biết!
“Xe cậu hết xăng à?”
Nó lớn tiếng.
“Hả?”
Hắn nghe không rõ.
“Xe, cậu, sắp, hết, xăng, à?”
Nó ghé sát một bên hắn, nói lớn một lần nữa.
“Không”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-cung-muon-yeu-duong-/3548201/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.